Trong mắt Viên Lang hiện lên một tia đắc ý, tập trung toàn bộ năng lượng còn lại vào cú đấm này rồi đánh về phía trước.
“Bụp!”
Hai nắm đấm va vào nhau, trong không khí vang lên âm thanh xương gãy rõ ràng.
Thấy nắm đấm của mình biến dạng, Viên Lang trợn mắt kinh hãi. Sau đó, công kích vẫn không dừng lại.
Anh ta cảm giác được rõ ràng có một luồng nội lực trào dâng qua nắm đấm của Tần Thiên.
Trong khi hủy diệt nắm đấm thì xương của toàn bộ cánh tay của anh ta đã nổ tung thành bột!
“A!”
Với một tiếng hét cực kỳ chói tai, cả người anh ta bay ra ngoài.
Lúc này, ngay cả hai thành viên của nhóm Rồng cũng phải choáng váng.
Họ biết anh Thiên lợi hại, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng lại lợi hại đến mức này.
Họ cũng được coi là cao thủ nhưng thành thật mà nói, nếu là đối mặt với cú đấm uy lực vừa rồi của Viên Lang thì họ cũng sẽ tránh.
Không ngờ Tần Thiên chỉ tùy tiện giơ nắm đấm ra, lập tức phế cánh tay của Viên Lang!
“Lão đại, anh ổn chứ?”
“Lão đại, anh thế nào rồi!” Hai thuộc hạ của Viên Lang kịp phản ứng, kinh hãi chạy tới.
“Tránh ra!”
“Tần Thiên, tao muốn giết mày!”
“A a a a!” Viên Lang không hổ là một nhân vật hung hãn, nhưng việc một cánh tay bị phế chỉ càng làm tăng thêm sự hung hãn của anh ta mà thôi.
Mắt anh ta đỏ hoe, hét lớn một tiếng, lao về phía Tần Thiên.
Cánh tay còn lại vung lên, đấm một cú chí mạng vào Tần Thiên.
Cú đấm này thực sự còn đáng sợ hơn cú đấm vừa rồi!
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, làm theo cách tương tự, lại tiếp tục đỡ cú đấm của Viên Lang.
Uỳnh!
Viên Lang trực tiếp bay ra khỏi rừng cây, nặng nề ngã xuống đất, thổ huyết rồi bất tỉnh.
Lần này, hai cánh tay của anh ta bị phế, anh ta thực sự trở thành một phế nhân.
“Nhàm chán.”
“Tao vốn tưởng rằng mày có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ mày lại yếu như vậy.”
Vẻ mặt Tần Thiên có chút tiếc nuối, nói với hai thuộc hạ đang sợ hãi của Viên Lang: “Đem hắn về.”
“Nói với Triệu Húc, đây là quà của tao tặng anh ta.”
“Hy vọng anh ta có thể dừng lại đúng lúc.”
“Nếu như không biết điều thì Viên Lang chính là tấm gương.”
“Cút đi!”
Nói xong, hắn trực tiếp rời khỏi khu rừng, hăn nhớ ra còn một việc mình chưa giải quyết xong nên liền bắt taxi tới khu chợ công nghệ.
Trên đường đi, hắn trầm tư một lát, hạ lệnh cho Nhiếp Thanh Long: Sắp xếp hai người vào Thiên Ngọc Media để bảo vệ Liễu Như Ngọc.
Nhiếp Thanh Long lập tức trả lời: Lão đại yên tâm, tôi sẽ lo liệu.
Như sợ Tần Thiên có gánh nặng tâm lý, Nhiếp Thanh Long giải thích: Liễu Như Ngọc hiện tại là Đại sứ châu Á của Quỹ chăm sóc trẻ em nghèo của Liên Hợp Quốc, chỉ riêng thân phận này đã đáng để chúng ta bảo vệ rồi.
Tần Thiên ngồi xe tới chợ công nghệ, thay vì đi vào, hắn đi vòng đến một con hẻm phía sau.
Ở đây cũng có một số cửa hàng bán sản phẩm điện tử.
Giá thuê rẻ hơn một nửa so với thị trường.
Vì có nhiều công nghệ đen không thể mua qua kênh thông thường nên lượng khách hàng không ít chút nào.
Tần Thiên mặc quần áo bình thường, nhìn như sinh viên đại học, lang thang một đường đến cửa hàng trong cùng có tên là “Khoa học kĩ thuật Thiên Cẩu”.
Cửa hàng không lớn, bên trong có đủ loại máy tính và phụ kiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT