“Anh làm gì vậy?”

“Họ Tần kia, mau dừng lại!”



“Loại hành vi bỏ túi riêng hại người khác quả thực quá xấu hổ!”

“Đây không chỉ là mưu lợi cá nhân mà còn là tính mạng con người! Tôi đã phát hiện, sao có thể mặc kệ!”

“Tôi bảo anh dừng lại, có nghe thấy không!” Tô Tô phát điên, chửi ầm lên.

Ra khỏi bệnh viện Tần Thiên mới dừng lại nhìn Tô Tô, nói: “Phân hội y học Long Giang sau khi thành lập, mua sắm dược liệu của bệnh viện thống nhất là do ủy ban quyết định.”

“Điều này em nên biết.”

Tô Tô ngây ra một chút, nói: “Vậy thì sao?”

“Anh sợ ủy ban, tôi thì không.”

“Không đúng, họ Tần, rốt cuộc anh có ý gì?”

Trong mắt Tần Thiên lộ ra vẻ sầu lo.

“Anh không có ý gì. Anh chỉ nhắc nhở em, mẹ em là thành viên ủy ban phụ trách mua sắm dược liệu cho các bệnh viện lớn nhỏ ở thành phố này.”

“Hơn nữa, gần đây vừa mới mua một lô dược liệu Đông y.”

Cuối cùng Tô Tô cũng hiểu ra.

Cô phẫn nộ nói: “Anh hoài nghi mẹ tôi cấu kết vơi Tô gia, đút túi riêng?”

“Họ Tần, mẹ tôi và người Tô gia trong mắt anh, vô sỉ như vậy sao?”

“Tôi cảnh cáo anh bọn họ không phải người như vậy, còn dám nói lung tung đừng trách tôi không khách khí!”

Tần Thiên thở dài: “Chuyện đã đến nước này nói gì cũng vô dụng, anh tin bọn họ rất nhanh sẽ điều tra rõ ràng.”

Nếu đã xé ra một lỗ hổng lớn như vậy, việc muốn điều tra ra sự thật không khó.

Bệnh viện Trung y đem những dược liệu dùng Đại Hoàng giả mạo nhân sâm Tây Dương này cùng với phương thuốc giao cho ủy ban.

Dương Ngọc Lan vừa thẩm tra đối chiếu, thì phát hiện ra trước đây không lâu bản thân vừa mới để cho Tô gia cung ứng nhóm dược liệu này.

Lúc ấy giá cả bọn họ báo và hàng mẫu trình lên đều rất tốt.

Dương Ngọc Lan còn ngầm mong đợi, Tô gia thật sự hối lỗi làm người tốt.

Có thể mua dược liệu chất lượng tốt với giá thấp, còn có thể giúp gia tộc của chồng giải quyết khó khăn, bà cảm thấy mình không làm sai chuyện gì.

Không ngờ hàng mẫu là một chuyện mà hàng bán cho bệnh viện lại là một chuyện khác, Tô gia đã trộm long tráo phượng.

Có thể nói hành vi như vậy, đã vượt qua giới hạn đạo đức con người.

Dương Ngọc Lan lập tức gọi điện thoại, gọi Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành tới.

“Mẹ, mẹ cảm thấy gia gia và Văn Thành thật sự có thể làm ra loại chuyện này sao?” Tô Tô buồn rầu, cô không muốn tin rằng đó là sự thật.

“Có phải hay không, đợi bọn họ tới thì sẽ biết thôi!” Dương Ngọc Lan tức giận đến muốn phát điên.

Rất nhanh Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn đã tới, bọn họ dường như đã đón ra nên không hề hốt hoảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play