Đại Hồ Tử trịnh trọng nói: “Là bạn của Tần tiên sinh thì chính là khách quý của tôi.”

“Anh có thể đến đây định cư bất cứ lúc nào, tất cả do tôi phụ trách, quần đảo Marat là quê hương thứ 2 của anh.”

Vương Cường thở phào nhẹ nhõm, chuyện đã đến nước này, anh ta cũng không còn phải cân nhắc gì nữa.

“Anh Tần, tôi nghe lời anh!”

“Tôi sẽ bán cho anh 90% cổ phần của Tinh Đồ!”

Tần Thiên cười nói: “Vương tổng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

“Nói thật, nếu không phải anh đối với vợ con khá tốt, hôm nay tôi cũng sẽ không cho anh kết cục dễ chịu như vậy đâu.”

“Ký vào đây.”

“Ba trăm triệu, anh muốn chọn euro, đô la, bảng Anh hoặc nhân dân tệ đều được. Trong vòng hai ngày, tất cả sẽ được chuyển vào tài khoản của anh không thiếu một xu.”

Tần Thiên lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị từ lâu ra.

Vương Cường cảm ơn rối rít rồi vội vàng ký vào hợp đồng.

Nhìn thấy người nhận là tên Liễu Như Ngọc, anh ta sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Anh Tần, anh đến từ nhà họ An, tỉnh Nam Giang. Chỉ có nhà họ An mới có năng lực này.”

“Chỉ có điều–”

Anh ta nghiêm trọng nói: “Anh Tần, có một câu tôi không biết có nên nói hay không.”

Tần Thiên cười lạnh: “Anh muốn nói nhà họ Triệu sẽ lấy lý do này mà tấn công Nam Giang đúng không?”

Vương Cường thấp giọng nói: “Tôi nghe Triệu Húc sau khi uống rượu nhắc đến, mục đích cuối cùng của hắn là thông qua Liễu Như Ngọc chiếm được tỉnh Nam Giang.”

“Nhà họ Triệu là gia tộc giàu có nhất tỉnh Vân Xuyên, bọn họ từ lâu đã muốn thôn tính tỉnh Nam Giang lân cận.”

Tần Thiên cười nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

“Nhưng tôi cũng không quan tâm đến nhà họ Triệu.”

Vương Cường rất lý trí, không nói thêm gì nữa. Bởi vì anh ta biết rằng mình càng ít tham gia vào cuộc chiến kiểu này thì càng tốt.

Ký hợp đồng xong, Tần Thiên nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được liền nói: “Có phải trong tay anh còn có tin tức bẩn của quản lý của Liễu Như Ngọc không?”

Vương Cường cười toe toét nói: “Anh đang nói đến chị Vinh sao?”

“Thành thật mà nói, chị Vinh là một người quản lý rất giỏi, hơn nữa còn rất tốt bụng.”

“Ngoại trừ trong đời sống riêng tư, ừm, trong mắt người bình thường, được coi là cởi mở một chút.”

“Nhưng đối với giới của chúng tôi mà nói, điều đó là bình thường.”

Tần Thiên tức giận nói: “Anh đúng là lòng lang dạ sói!”

“Nếu đã là đời tư bình thường của người ta thì tại sao lại tìm mọi cách để chụp lén?”

“Nếu tôi đoán không lầm, anh muốn thông qua cô ta để khống chế Liễu Như Ngọc phải không?”

Vương Cường vội vàng tát mình hai cái, nói: “Tôi sai rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play