“Trước đó họ đã thảo luận về vấn đề liên quan đến người đại diện hình ảnh châu Á.”

“Nói với Michelle, cô Liễu Như Ngọc là lựa chọn tốt nhất.”

“Liễu Như Ngọc?” Lão Trư sửng sốt một chút: “Là nữ minh tinh sao?”

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Có vấn đề sao?”

Lão Trư kịp phản ứng, vội vàng nói: “Không vấn đề!”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ lập tức gọi cho Michelle.”

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, phía Nhiếp Thanh Long lại gửi một tin nhắn: Lão đại, kịch hay đã bắt đầu.

Bên dưới là một địa chỉ.

Tần Thiên gọi taxi rồi biến mất trong màn đêm.

Lúc này, bên trong một căn biệt thự.

Bên ngoài yên tĩnh, bên trong, phòng ngủ rộng lớn và sang trọng lại sáng đèn rất rực rỡ.

Trên TV đang phát những bài hát hay, một cô gái có vẻ ngoài khá thanh thuần đang biểu diễn. Dù không quá chuyên nghiệp nhưng cũng có chút tài năng, quan trọng là trẻ và đẹp.

Cô gái này không ai khác chính là Bạch Hiểu Thiến.

Lúc này cô ta cũng có mặt trong phòng, nhưng dường như đã sớm mất đi sự thanh thuần trước đây.

Có một người đàn ông mập đang ở cùng cô ta. Anh ta là Vương Cường, ông chủ của Tinh Đồ Media.

“Vương tổng, anh thật lợi hại!”

“Tiếp theo nhất định phải nâng đỡ em!” Bạch Hiểu Thiến rúc vào bên cạnh Vương Cường, vẻ mặt làm nũng nói.

Anh ta châm một điếu thuốc, suy nghĩ một chút rồi cười toe toét nói:

“Khi em tham gia chương trình này, tôi là một trong những người lên kế hoạch cho chương trình.”

“Lúc đó em rất cao thượng, lại không để ý tới tôi.”

“Tôi nhớ người mà em nịnh nọt lúc đó là giáo viên dạy nhạc họ Lưu đúng không?”

“Ai ya Vương tổng, sông có khúc người có lúc mà!” Bạch Hiểu Thiến nịnh nọt nói:

“Hơn nữa lúc đó anh để ý đến Liễu Như Ngọc, đâu để ý tới em?”

“Liễu Như Ngọc dù có lợi hại đến đâu thì cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời Vương tổng.”

Lúc này trên TV đến lượt Liễu Như Ngọc lên sân khấu hát.

Vương Cường hít một hơi, nói: “Đừng nói nữa, Thiên Hậu chính là Thiên Hậu.”

“Kỹ năng ca hát này, khí chất này, chậc chậc, không ai có thể sánh bằng!”

Bạch Hiểu Thiến tức giận, cầm chiếc điều khiển từ xa bên cạnh tắt TV, nói: “Đã là lúc nào rồi, anh vẫn còn nghĩ đến cô ta!”

“Em có chỗ nào thua kém cô ta chứ? Hơn nữa, cô ta có nghe lời như em không?”

Vương Cường cười nói: “Đúng vậy.”

“Trong giới này, dù có ưu tú đến mấy thì sao chứ? Điều quan trọng nhất là phải nghe lời.”

“Nếu như trước đây Liễu Như Ngọc ngoan ngoãn nghe lời thì không đến mức rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”

Bạch Hiểu Thiến nghiêng đầu nhìn Vương Cường nói: “Anh nói thật đi, có phải là cô ta đã sớm bị anh chiếm rồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play