Lẽ nào thực sự như Mai Hồng Tuyết đã nói, xa nhau lâu ngày khi gặp lại sẽ vui hơn tân hôn?
Hắn thở phào nhẹ nhõm và nói: “Em có nhớ anh không?”
Tô Tô khịt mũi, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đỏ hoe nói: “Sao anh đi lâu như vậy?”
“Có phải ở bên ngoài anh đã chịu khổ rất nhiều không? Râu của anh đã dài như vậy rồi.”
Tần Thiên ngượng ngùng nói: “Vừa về tới đã đến gặp em, quên cạo râu.”
Đang định nói thêm gì đó, Tô Tô đột nhiên ôm mặt hắn, nhẹ nhàng kiễng chân, hôn lên môi hắn.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, Tô Tô mới định thần lại, vội vàng đẩy Tần Thiên ra.
Cô ngượng ngùng cười nói: “Anh còn biết đường về à.”
“Mang theo hai cái túi lớn, anh đang đi nhặt rác à?”
Tần Thiên muốn nói gì đó, lại chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Tô Tô không chỉ có quầng mắt đỏ hoe mà hốc mắt cũng trũng xuống, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy u buồn.
Có vẻ như cô đã gặp phải chuyện gì đó khó khăn và đã nhiều ngày ngủ không ngon.
“Vợ yêu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nói cho anh biết, ai đã bắt nạt em?”
Tô Tô lau mắt, vội vàng quay đầu đi nói: “Không có.”
“Được rồi, em còn phải làm việc, hay là anh về nhà trước đi.”
“Trở về nghỉ ngơi một chút.”
Không đúng!
Có chuyện gì đó không ổn với Tô Tô!
Tần Thiên nhớ ra lúc đi vào, cô đang cau mày nhìn tài liệu trên bàn.
“Đây là gì?” Hắn nhìn lướt qua, giả vờ tỏ ra bình thường.
“Không có gì!” Tô Tô vội vàng đi tới, giấu tài liệu đi.
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống.
Trực giác mách bảo rằng vợ hắn đã bị bắt nạt khi hắn không ở đây!
“Ngoan, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhìn em đi, em đã hốc hác rồi.” Tần Thiên cười nói.
Ánh mắt Tô Tô né tránh, nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng…” .
ngôn tình tổng tài“Anh vừa mới trở về, trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, để sau rồi tính.”
Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng có tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Thanh cùng Cung Lệ đi vào.
Bọn họ thoạt đầu đều là sắc mặt nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy Tần Thiên ở đó, bọn họ không khỏi sửng sốt.
“Anh Tần, anh về khi nào vậy?”
“Tôi nói thẳng anh đừng giận, anh đang đi nhặt rác ư?”
Khi nhìn thấy bộ râu chưa cạo của Tần Thiên cùng hai cái túi phồng to bên cạnh, Liễu Thanh không khỏi buồn cười hỏi.
Cung Lệ cũng không nhịn được cười, có điều cô ấy chỉ mím môi và không nói gì.
Kể từ sự việc lần trước ở thành phố Trịnh, cô ấy đã cố gắng hết sức để tránh gặp Tần Thiên. Lần nào gặp cũng đều đỏ mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT