Một người đàn ông cao to bước nhanh về phía trước, kéo cửa một chiếc xe việt dã ở giữa ra.
Trong xe, một người đàn ông áo đen chừng bốn mươi tuổi bước xuống. Trên ngón cái tay trái đeo một chiếc nhẫn ngọc thạch ngăm đen.
Thấy Tần Thiên, mắt ông ta hiện lên một tia khác thường, vội bước nhanh tới cười nói: “Đại thiếu gia, tôi tới đón cậu về nhà.”
“Mấy năm nay cậu rời đi, lão thái thái rất nhớ cậu.”
Tần Thiên thờ ơ lạnh nhạt, cười lạnh nói: “Thiết Ảnh thúc thúc, không ngờ ngay cả thúc cũng xuất thủ.”
“Lão thái bà là nhớ tôi, hay là nhớ tủy của tôi?”
Thiết Ảnh, một trong năm vương dưới trướng Tần gia Tây Bắc, quyền cao chức trọng.
Nghe xong lời của Tần Thiên, ông ta trầm giọng nói: “Đại thiếu gia sao lại nói vậy?!”
Tần Thiên cười lạnh, mấy năm nay mặc dù hắn thực hiện nhiệm vụ sư phụ giao phó, không rảnh bận tâm việc riêng.
Nhưng mà, Tần gia ở Tây Bắc cây to gió lớn.
Người thừa kế của Tần gia là Tần Bưu bị ung thư và cần tủy xương của người thích hợp để chữa bệnh. Chuyện này Tần gia không nói cho bên ngoài biết.
Nhưng mà không gạt được hắn.
Bởi vì Thần Vương điện có một bộ phận chính là chuyên môn dò xét điều tra các loại tin tức.
Thiết Ảnh nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Thì ra đại thiếu gia rời khỏi Tần gia mấy năm nay, bề ngoài tỏ ra không quan tâm, kỳ thật vẫn luôn chú ý đến chuyện của Tần gia.”
“Điều này có phải nói rõ, đại thiếu gia cũng đang tìm cơ hội trở về Tần gia?”
“Trước kia lão thái thái nghiêm khắc với cậu, hiện tại bà ấy bảo tôi tới mời cậu trở về kế thừa đại nghiệp.”
“Kế thừa đại nghiệp!” Tần Thiên cười ha ha tự chế giễu chính mình.
Hắn và Tần Bưu là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng mà mẹ đẻ của hắn bởi vì thân phận thấp kém, vẫn không được Tần gia đồng ý.
Nhất là lão thái thái Đổng Sương Quân, cho tới bây giờ cũng chưa từng hài lòng hai mẹ con hắn.
Dưới sự thiên vị của lão thái thái, Tần Bưu là con thứ, được tôn sùng, trở thành Thái tử gia danh xứng với thực.
Mà Tần Thiên người huynh trưởng này, lại trở thành một con chuột sống chui sống nhũi. Bình thường ngay cả người hầu cũng được phép chà đạp lên hắn.
Hiện tại muốn dùng tủy của hắn đi cứu Tần Bưu, lại nói để hắn trở về kế thừa đại nghiệp?
Thật sự là cực kỳ buồn cười!
Vô sỉ!
Hắn lạnh lùng nói: “Thiết Ảnh, tôi nể tình khi còn bé đã từng học võ với ông, gọi ông một tiếng thúc thúc.”
“Hiện tại, lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi!”
“Nếu không, cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Thiết Ảnh biến sắc, cười lạnh nói: “Đại thiếu gia, cậu nên suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội duy nhất để cậu trở về Tần gia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT