”Cũng sắp đến lúc rồi, vậy chúng ta mời Ngọc Thiên Vương đến đi.”

Nói rồi ông ta nhìn ra ngoài.

Ngọc Thiên Vương, Ngọc Thiên Vương đến rồi.

Rất nhiều người chưa từng gặp Ngọc Thiên Vương.

Vì bình thường bà ta phụ trách tất cả mối quan hệ bên ngoài của An gia nên thường xuyên chạy khắp thế giới, rất ít khi ở đây.

Mọi người chỉ biết bà ta là một người phụ nữ có năng lực rất mạnh, có thể quán xuyến được quan hệ của An gia, năng lực không thể khinh thường.

Chiếc xe Maybach từ từ dừng lại, mọi người đều mở to nhìn.

Vệ sĩ áo đen mở cửa xe.

Ngọc Thiên Vương, Ngọc Linh Lung cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Bà ta không quá cao, đi thêm giày cao gót cũng đến một mét sáu.

Nhưng dáng người rất đẹp.

Dưới bộ tây trang đen là dáng người tuyệt đẹp.

Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làn da được chăm sóc tỉ mỉ như thiếu nữ, bóng loáng như ngọc, ngay cả thiếu nữ cũng khó mà có được.

Bà ta đeo kính râm, môi tô son đỏ.

Dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ, Ngọc Thiên Vương đi nhanh vào.

Khí thế này giống như nữ vương đang đi tuần, đè ép tất cả những người bên dưới.

”Kính chào Ngọc Thiên Vương!” Lý Xuân kêu to.

”Kính chào Ngọc Thiên Vương!” Đám người hô to, đồng thanh cúi đầu.

Vẻ mặt Ngọc Linh Lung không chút thay đổi, bà ta trực tiếp đi về phía linh đường.

”Đại táng của lão gia tử, tôi đến chậm rồi.” Bà ta lớn tiếng nói.

”Dì Linh Lung!” Nghe thấy giọng bà ta, Liễu Như Ngọc run rẩy đứng lên rồi lảo đảo đi đến.

Cô ta quỳ xuống đất, khóc lóc nói: ”Dì phải làm chủ cho con!”

”Báo thù cho ông!”

”Đứa nhỏ này!” Ngọc Linh Lung cởi kính râm xuống đưa cho vệ sĩ đứng bên cạnh. Bà ta kéo tay Liễu Như Ngọc, đau lòng nói: ”Đừng lo, dì ở đây rồi.”

”Dì nhất định không cho phép ai bắt nạt con!”

Nghe lời này, sắc mặt Kế Phong là khó coi nhất.

Anh ta cảm thấy thái độ của Ngọc Linh Lung chắc chắn sẽ khiến hôn sự của Liễu Như Ngọc và anh ta thất bại.

Anh ta cắn răng nhìn về phía Kế Chân, ánh mắt hiện lên sát khí.

Ra hiệu, nếu như không được thì phải cứng rắn.

Dù sao họ cũng đã nắm phần lớn năng lực võ hệ, người dám ngăn cản họ nhất định sẽ chết.

Như vậy càng có lợi cho việc quản lí An gia sau này.

Kế Chân lại ung dung bình thản cười nói: ”Ngọc Thiên Vương, cô đến rất đúng lúc.”

”Bây giờ chúng ta có phải nên nghe theo nguyện vọng của lão gia tử không, hiện tại vẫn chưa xong.”

”Lão gia tử muốn Ngọc tiểu thư gả cho con trai Kế Phong của tôi, cô thấy thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play