Liễu Như Ngọc lạnh lùng nói: “Ba ngày sau trong tang lễ của gia gia, tôi muốn nhìn thấy Tần Thiên.”

“Tôi muốn hắn ở ngay trước di thể của gia gia, chính miệng nói cho tôi biết rốt cuộc có phải do hắn giết hay không.”

“Nếu thật sự do hắn hiết, tôi sẽ tự tay giết hắn, sau đó sẽ kết hôn với anh!”

Kế Phong do dự một chút, nói: “Tần Thiên hiện tại bị dọa vỡ mật, hắn nào dám xuất hiện.”

Liễu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không quan tâm.”

“Ba ngày sau trong tang lễ không gặp được Tần Thiên, anh đừng mơ tưởng có được tôi!”

“Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ chết cho anh xem.”

“Đến lúc đó xem những môn sinh của An gia, còn có thể phục tùng mệnh lệnh của ba con các người hay không.”

Trong mắt Kế Phong lộ ra vẻ ngoan độc, cắn răng nói: “Được!”

“Một lời là định!”

“Họ Tần không thể rời khỏi tỉnh thành, cho dù đào ba thước đất cũng phải bắt được hắn.”

Nói xong, anh ta sải bước rời đi.

Dương Vinh thở dài nhìn Liễu Như Ngọc, nói: “Đến bây giờ em vẫn không tin đúng không?”

Mặt Liễu Như Ngọc không chút thay đổi, lạnh lùng nói: “Em đói bụng, chuẩn bị cơm đi.”

Dương Vinh kích động nói: “Em chịu ăn rồi sao?”

Liễu Như Ngọc nói: “Em muốn ăn ngon ngủ ngon, dưỡng tinh thần thật tốt.”

“Chỉ có như vậy mới có thể có sức lực, tự tay giết họ Tần kia!”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Liễu Như Ngọc, ngay cả Dương Vinh cũng cảm thấy rùng mình.

Có đôi khi phụ nữ hung ác, thật sự sẽ rất tàn nhẫn.

Tần Thiên đang ngủ trên xà nhà lầu hai của trang viên Ngọa Long, đột nhiên hắt hơi một cái làm cho Truy Phong ở dưới cũng giật nảy mình.

Còn tưởng rằng lão gia tử bỗng nhiên xác chết vùng dậy chứ.

“Anh làm gì vậy?” Truy Phong tức giận hỏi.

Tần Thiên xoa xoa mũi nói: “Nhất định là vợ nhớ tôi rồi.”

“Đều trách An lão đầu làm tôi dính vô mấy chuyện nhảm nhí này, nếu không bây giờ ông đây đang ôm vợ mềm mại thơm tho nằm trên giường lớn rồi, không phải thoải mái hơn sao?”

“Mau mau làm cho xong những chuyện này, ông đây muốn về nhà tìm vợ!”

Truy Phong tức giận đến không nói nên lời. Vào thời điểm quan trọng như vậy, mà hắn lại nói với anh ta là hắn đang nhớ vợ?

Truy Phong một lúc lâu mới răng phun ra hai chữ: “Vô sỉ!”

“Cậu nói gì?”

“Cậu lại có thể chửi tôi vô sỉ!”

Tần Thiên không chịu nổi thấy bên cạnh có một cái xương gà, hắn cầm lấy ném ngay vào gáy Truy Phong.

‘Bịch’ một tiếng, Truy Phong vội vàng xoa xoa đầu, anh ta nhìn xương gà trên mặt đất cũng thấy bối rối.

“Anh dám đánh lén tôi?” Truy Phong tức giận trừng mắt.

Tần Thiên đắc ý nói: “Cậu có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi. Thôi nào, cậu có thể làm được sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play