Nói xong, Truy Phong trợn mắt nhìn Tần Thiên, nắm chặt chuôi đao, giống như anh ta có thể phát ra đòn kích sắc bén bất cứ lúc nào.

Tần Thiên lấy tay xé gà nướng, thản nhiên nói: “Tùy cậu.”

Ánh mắt Truy Phong trở nên lạnh lẽo.

Anh ta giơ tay lên, rút trường đao ra khỏi vỏ!

Từng vệt đao lạnh lẽo chém vào không gian, bổ tới hướng Tần Thiên.

Tần Thiên chả thèm nhúc nhích.

Cũng không có bất kỳ phòng bị nào.

Xẹt một tiếng, gà nướng trong tay bị chém làm hai nửa, hắn có chút tức giận nói: “Nhóc con, cậu muốn làm gì?”

Truy Phong mặt không chút thay đổi đi tới ngồi xuống đối diện Tần Thiên, cầm lấy một nửa gà nướng, lạnh lùng nói: “Tôi muốn anh để lại một nửa cho tôi.”

Truy Phong nói xong cầm gà nướng cắn xé một miếng lớn.

Tần Thiên cảm thấy dở khóc dở cười, nói: “Lão gia tử bị tôi giết chết, bây giờ cậu còn có tâm trạng ngồi đối diện tôi ăn gà nướng sao?”

Truy Phong cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Lão gia tử chưa chết.”

“Ừ?” Tần Thiên cười nói: “Làm sao cậu phát hiện được?”

“Rõ ràng ông ta đã không còn hơi thở mạch đập.”

Truy Phong nói: “Cảm giác.”

Tần Thiên không nói gì.

Đúng vậy, đôi khi một số người có cảm giác rất tốt.

Truy Phong ăn rất nhanh, ăn theo cách này không phải là đang hưởng thụ đồ ăn mà chỉ đơn thuần lấp đầy bụng để sống.

Anh ta giống như một con sói trên thảo nguyên.

Tần Thiên nghĩ thầm có lẽ chỉ có người đơn giản như vậy, mới có thể luyện đao pháp đến trình độ này.

Truy Phong nhanh chóng ăn xong nửa con gà trong tay, dường như vẫn chưa thỏa mãn, anh ta lại nhìn về phía nửa con gà trước mặt Tần Thiên.

“Xin!”

“Đây là gà của ông đây!” Tần Thiên vội vàng bảo vệ đồ ăn của mình.

Sau đó hắn cắn một miếng thịt uống một ngụm rượu vang, ăn uống rất thoải mái.

Tối hôm qua, hắn phá cửa sổ bỏ chạy, thực tế hắn không hề đi xa, chỉ ở ngay dưới vách đá, đu trên một tảng đá bị thổi gió núi lúac nửa đêm thổi cóng cả người.

Bụng đói cồn cào từ lâu.

Truy Phong cảm thấy có chút xấu hổ, anh ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Ừm.., vừa rồi tại sao anh không tránh?”

“Nếu lở tôi thật sự muốn giết anh thì sao?”

Một đao vừa rồi anh ta thật sự đã dùng hết toàn lực.

Tần Thiên không có tránh, nếu như anh ta thật sự muốn giết Tần Thiên, vậy thứ bị chém làm hai nửa không phải con gà mà sẽ là Tần Thiên?

Tần Thiên nhàn nhạt nói: “Lúc cậu xuất đao, trong lòng không có ý muốn giết người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play