Vừa rồi ông ta còn chút nhẫn nhịn nhưng vào lúc này ông ta nhịn không nỗi nữa bằng la lên: “Đánh người!”
“Bảo vệ đâu? Có đánh người!”
Tiếng gào thét của ông ta làm tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi lại dám ở chỗ này công khai ra tay đánh người, tất cả bọn họ đều khiếp sợ không thôi.
Người này, không muốn sống nữa sao?
Những ông chủ y dược nịnh bợ Lục Tân gần đó đều trợn mắt há hốc mồm.
Dương Ngọc Lan cũng choáng váng.
Bà không dám nghĩ Tần Thiên lại vô pháp vô thiên như vậy.
Nghe được tiếng của Lục Tân Kiến gọi mấy bảo an đứng từ phía xa nhanh chóng nhào tới, đem Tần Thiên vây lại.
“Nhanh, giết chết hắn cho tôi!”
“Hắn dám động đến ủy viên, tôi muốn hắn chết không có chỗ chôn!”
Lục Tân Kiến dữ tợn kêu to.
“Đúng, chúng ta đều có thể làm chứng!”
“Cái tên Tần Thiên này vô duyên vô cớ ra tay đả thương người!”
“Mọi người mau bắt hắn lại đánh chết đi!” Mấy ông chủ y dược kia vì nịnh bợ Lục Tân, nhao nhao ra mặt làm chứng.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên không sống nổi đến ngày mai rồi.
“Vị tiên sinh này…” do dự một hồi, một tên bảo an cẩn thận nói.
Tần Thiên thản nhiên nói: “Tôi đi theo mọi người.”
“Trước khi tôi trở lại phải bảo đảm nơi này an toàn, hiểu không?”
Bảo an lập tức hiểu ra, lớn tiếng nói: “Đại hội sắp bắt đầu, ai dám lại gây chuyện sẽ bị trừng phạt ngay lập tức”
“Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ và Tô Tô chờ con về.” Tần Thiên thấp giọng dặn dò Dương Ngọc Lan, sau đó đứng dậy ngang nhiên rời đi.
Lục Tân Kiến thoải mái cười to: “Thằng này, không phải mày mạnh mồm lắm sao? Đi lần này đừng hòng quay lại!”
“Dương Ngọc Lan, bà còn không chịu theo lão tử sao?”
Vừa dứt lời, bốp một tiếng, trên mặt ông ta lại bị ăn một cái tát.
Bảo an bên cạnh lạnh lùng nói: “Còn nói nhảm một câu nữa, tôi lập tức đuổi ông ra ngoài!”
Lục Tân sợ run cả người, ngậm chặt miệng lại nhưng trong lòng vẫn vô cùng đắc ý.
Tên Tần Thiên này nhất định là sống không bằng chết.
Còn ông ta khi rời khỏi chỗ này, vẫn là viện trưởng của một bệnh viện và còn là ủy viên của tổng hội y học, đến lúc đó thiếu gì cách chơi Dương Ngọc Lan!
Dương Ngọc Lan nhìn bóng lưng Tần Thiên biến mất ở hậu trường, sắc mặt bà trắng bệch.
Nhưng bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối lực bất tòng tâm mà thôi.
Bà cắn chặt răng, nhịn không được liếc mắt nhìn Lục Tân Kiến bên cạnh.
Vì cứu Tần Thiên, chẳng lẽ mình thật sự phải khuất phục cái thứ này sao?
Tần Thiên a Tần Thiên, con hại chết mẹ rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT