Hắn lấy di động ra, bấm một cú điện thoại, lạnh lùng nói: “Kiểm tra xem viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang là ai?”

“Trong vòng ba phút, tôi muốn ông ta xuất hiện trước mặt tôi!”

Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

“Cậu nghĩ cậu là ai? Dám ra lệnh cho viện trưởng của chúng tôi?”

Lý Cường tức cười châm chọc nói.

Tào Đức cười lạnh nói: “Họ Tần kia, mày cho rằng mày có thể đi cáo trạng với viện trưởng sao?”

“Nếu viện trưởng nghe lời mày, tao sẽ ăn c*t cho mày xem.”

Tần Thiên cũng không để ý tới, khoanh tay đứng đó, lạnh lùng chờ đợi.

“Vị nào là Tần tiên sinh?!”

Trong vòng thời gian hai phút, từ bên trong bệnh viện có một lão già hớt hãi chạy ra.

Ông ta tuy đã già nhưng hình như bảo dưỡng tốt nên nhìn vẫn còn rất phong độ. Nhưng giờ phút này, ông ta lại hớt hoảng chạy đến mà không quan tâm đến hình tượng của bản thân.

“Mã viện trưởng!” Lý Cường vội vàng nghênh đón, kích động nói: “Không ngờ chỉ một chuyện nhỏ, đã làm kinh động đến ngài.”

“Ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, chỉ là một bệnh nhân trốn phí bị phát hiện còn ra tay đánh người mà thôi. Ngài yên tâm, tôi nhất định có thể xử lý tốt.”

“Tên họ Tần nhất định phải nghiêm trị!”

Tào Đức và hai bác sĩ thực tập khác đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hùa theo.

Mã Dung, viện trưởng của bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang. Có thể nói, ở bệnh viện này lời ông nói chính là luật.

Lần này Lý Cường có thể thăng chức lên Phó viện trưởng hay không, cũng hoàn toàn dựa vào lời nói của Mã Dung.

Mã Dung không để ý tới Lý Cường trước mặt, hắn nhìn thấy Tần Thiên bị bảo vệ vây quanh, không nhịn được mà run sợ.

Thân ở hiểm cảnh, Tần Thiên lại biểu hiện rất bình tĩnh.

Ông ta đã từng gặp vô số người, cho nên ông ta vừa nhìn liền biết Tần Thiên không phải tầm thường. Đây không phải khí chất mà một người bình thường có thể có được.

Trên người Tần Thiên đang tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.

Ông ta có một loại dự cảm, một tia sát khí này tuy rằng nhỏ bé tầm thường nhưng một khi phát tác, chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa.

Ông ta hồi tưởng lại, vừa rồi hội trưởng tổng hội y học tự mình gọi điện thoại tới. Cho nên ông ta biết, lần này đã đụng trúng đến nhân vật lớn nào đó rồi.

Gặp cao nhân sao có thể để tuột mất khỏi tay. Nếu có thể kéo thêm chút quan hệ, sự nghiệp của ông ta không chỉ dừng lại ở cái chức viện trưởng này.

Cho nên, trong lúc Mã Dung chạy đến, đã lộ ra vài phần lấy lòng.

“Ngài chính là Tần tiên sinh sao?”

“Tôi tên là Mã Dung, là viện trưởng nơi này.”

“Nơi này nhiều người phức tạp, mời tiên sinh đến văn phòng tôi uống trà.”

“Tiên sinh yên tâm, tôi lập tức điều tra rõ ràng chuyện đang xảy ra, có câu trả lời thỏa đáng cho ngài.”

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play