Tần Nhiên thản nhiên nói: ”Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”
Liễu Như Ngọc cắn răng, cuối cùng nói những chuyện mình đã trải qua.
Cô ta đến từ vùng rừng núi, hồi nhỏ nhà rất nghèo, lúc ấy một nhà từ thiện đã xây trường học và nhà ở ở chỗ các cô.
Để hoan nghênh nhà từ thiện kia, trường học tổ chức một đội cổ động viên. Liễu Như Ngọc vô cùng nổi bật nên đương nhiên được chọn.
Nhà từ thiện kia chính là An lão gia tử ở thành phố.
Cả đời ông ta không con không cái, người đến người đi đều là duyên phận. Nhìn cô gái nhỏ Liễu Như Ngọc thì cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nên đã nhận cô ta làm cháu gái.
Sau đó vô cùng chăm sóc và hỗ trợ Liễu Như Ngọc làm những chuyện mình thích. Không chỉ tiến vào giới giải trí mà còn trở thành ảnh hậu chạm tay là có thể bỏng.
Có câu giới giải trí là một thùng nhuộm, Liễu Như Ngọc là một cô gái tốt, cô ta có thể duy trì được sự thuần khiết của mình trong giới giải trí đều do An lão gia tử ở phía sau bảo vệ.
Liễu Như Ngọc mang ơn An lão gia tử, cô ta xem ông ta là người thân nhất trên đời.
Không ngờ bệnh cũ nhiều năm của An lão gia tử lại biến xấu, chuyển thành bệnh nan y.
Ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông ta, người bên cạnh đều biết đây là lần sinh nhật cuối của ông ta.
Ngay cả chủ tịch hiệp hội y học, hội trưởng Vương cũng nói đây là chuyện mười ngày nửa tháng.
Nói đến đây, Liễu Như Ngọc không kìm được mà đỏ mắt.
”Hội trưởng Vương?” Tần Thiên nhíu mày.
Liễu Như Ngọc gật đầu, thấp giọng nói: ”Chính là Vương Bá Niên.”
”Ông ta là người đứng đầu ngành y học, ông ta đã nói vậy thì không khác nào phán quyết án tử hình cho ông nội cả.”
”Nhưng tôi không cam tâm!”
”Ông là người tốt như vậy, ít nhất ông cũng phải sống được trăm tuổi!” Cô ta cầm giấy ăn lau mắt.
Tần Thiên cười nói: ”Cho nên câu Tần Vương quỷ thủ, thiên hạ vô sinh là Vương Bá Niên nói cho cô?”
Liễu Như Ngọc gật đầu: ”Ông ta còn nói, nếu ông có duyên ở cạnh rồng thì tất nhiên sẽ được chúc phúc.”
”Còn lại hội trưởng Vương cũng không nói gì thêm.”
”Tần Thiên, anh thật sự biết Tần Vương quỷ thủ là ai sao? Nếu biết xin hãy nói cho tôi.”
”Tôi có thể cho anh tất cả thù lao mà anh muốn.”
”Thật sự?” Hai mắt Tần Thiên sáng lên, hắn nhìn chằm chằm Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc đột nhiên đỏ mặt, cô ta tức giận: ”Không phải anh trèo lên được người Mục Phi Phi rồi sao? Chẳng lẽ anh còn muốn cả tôi nữa?”
”Nói cho anh biết, tôi đã là tàn hoa bại liễu rồi.”
”Nếu như anh thiếu phụ nữ thì chi bằng để tôi cho anh tiền đi tìm những phụ nữ khác còn hơn.”
Cô ta cố ý bôi đen mình để Tần Thiên hết hi vọng.
Tần Thiên phát hiện Liễu Như Ngọc hiểu lầm, hắn vội vàng nói: ”Không phải như vậy…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT