Tần Thiên thản nhiên nói: ”Cô hiểu lầm rồi.”

”Chúng ta sẽ đi gặp một người. Trên quần áo đều là máu không thể đi gặp được.”

”Tôi muốn nói, có thể nhờ cô tìm hộ một bộ quần áo không.”

Lúc này Mục Phi Phi mới phản ứng kịp, cô ta phát hiện ánh mắt Tần Thiên không có chút dâm dục nào. Tất cả đều là cô ta tự mình tưởng tượng, tự mình đa tình.

Hắn chỉ muốn cô ta tìm giúp mình một bộ quần áo.

Cô ta vô cùng xấu hổ, quần áo ngay trên đất cũng không cầm lấy để mặc, cứ vậy che người chạy đi.

Tần Thiên cười khổ, hắn nhanh chóng vào hồ nước rửa sạch vết máu trên tay.

Một lát sau Mục Phi Phi lại lần nữa xuất hiện.

Cô ta đã thay một bộ váy dài xinh đẹp, không những đã chỉnh sửa xong tóc mà ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng đã được chỉnh trang lại.

Tần Thiên không thể không cảm thán một câu, phụ nữ luôn cố chấp với vẻ bề ngoài của mình.

Mục Phi Phi cầm một bộ quần áo màu đen làm bằng tơ lụa, chỗ ngực còn có một con rồng đen được thêu thủ công.

”Lúc trước tôi thật ngốc, bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời thợ may quốc tế làm đồ cho Phan Long. Ai ngờ anh ta căn bản không thèm mặc.”

”Đúng là lòng tốt bị quẳng cho chó ăn.”

”Tần tiên sinh, bộ quần áo này rất hợp với anh.”

Cô ta tự tay mặc vào cho Tần Thiên, tự tay cài nút áo cho hắn.

Nhìn người đàn ông thanh tú nhưng không mất đi sự nam tính đàn ông trước mắt, khoảng cách hai người gần đến mức cô ta có thể cảm nhận được hormone nam tính của hắn, cô ta mặt đỏ tim run, thiếu chút nữa cài nhầm nút.

”Cảm ơn.” Sau khi xong xuôi, Tần Thiên quay người muốn rời đi.

”Tần tiên sinh!” Mục Phi Phi đột nhiên kêu lên một tiếng: ”Tôi rất xin lỗi chuyện trong tiệc rượu. Bây giờ tôi còn cơ hội không?”

”Tôi nói chuyện đại ngôn.”

”Chỉ cần anh cho tôi cơ hội này, tôi có thể không lấy phí đại ngôn!”

”Tôi làm người đại diện miễn phí cả đời cũng được!”

Tần Thiên im lặng một lúc, cuối cùng không quay đầu lại mà nói: ”Có một số việc bỏ qua chính là bỏ qua.”

”Nếu không có gì bất ngờ, người của Phan gia rất nhanh sẽ đến đây. Nơi này thị phi, cô mau rời khỏi đây đi.”

”Chuyện của Phan Long cũng có thể tính vào tôi.”

Nói xong hắn không chút lưu luyến mà rời đi.

Mục Phi Phi nhìn bóng lưng to cao ngạo nghễ của Tần Thiên biến mất trong màn đêm, dường như có chút ngẩn người.

Mãi một lúc sau cô ta mới phản ứng lại được, nhìn thi thể ở trong hồ, hét lên một tiếng rồi chạy trối chết.

Đã gần rạng sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play