Tần Thiên thật không ngờ Tô Nam lại không biết xấu hổ như vậy.

Mùi thơm nước hoa của cô ta nồng nặc xông vào mũi, hắn nhanh chóng lui sang một bên.

Tô Nam vô cùng đắc ý, hai mắt long lanh xinh đẹp nói: “Sao nào, anh cũng biết sợ ư?”

“Chẳng phải anh muốn biết sự thật sao? Vậy anh cởi quần áo tôi ra, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật.”

“Đến đây nào.”

Chỉ cần hôm nay Tần Thiên dám động đến cô ta, không chỉ có Ngô gia không tha cho hắn, người trong thiên hạ mỗi người một ngụm nước bọt, cũng sẽ dìm chết hắn!

Đây chính là tính toán của Tô Nam.

Thấy Tần Thiên mặt lạnh không nói lời nào, cô ta càng đắc ý cười ha ha.

“Còn tưởng rằng anh có tiến bộ, không ngờ năm năm trôi qua, anh vẫn là một tên hèn nhát!”

“Không phải anh mạo danh Diêm Vương cho Tô gia kỳ hạn mười ngày sao?”

“Bây giờ nghe cho kỹ, cô nãi nãi đây cũng cho anh kỳ hạn mười ngày!”

“Quỳ gối trước mặt dập đầu bồi tội với tôi.”

“Nếu không, toi sẽ tìm được người mà ngay cả Diêm Vương cũng phải sợ, đến lúc đó tôi sẽ dày vò anh đến chết!”

“Người còn lợi hại hơn cả Diêm Vương? Tần Thiên cười lạnh: “Tốt lắm, vậy mười ngày sau gặp lại.”

“Không thấy quan tài không rơi lệ!” Tô Nam mắng một tiếng, mang theo người nổi giận đùng đùng rời đi.

Đổng Phương trước khi đi, nhìn Tần Thiên cắn răng nói: “Cậu chờ đấy!”

“Tôi sẽ nói lại chuyện này với chưởng môn sư huynh, đến lúc đó cho sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn thây!”

Bọn họ đi rồi, Tần Thiên nhìn về hướng bụi cây xa xa phía trước, trầm giọng nói: “Nhìn đủ chưa? Ra đây đi!”

Trong đám cây, có bảy tám cái bóng đen xuất hiện.

Người cầm đầu, thân cao chừng một mét chín, cơ bắp căng phồng, đầy tính uy hiếp.

Hắn kính chào Tần Thiên, nghiêm túc nói: “Tổ chức đặc biệt Long Nha, phân đội Long Giang, đại đội trưởng Lôi Báo!”

“Vâng theo lệnh Long Vương, đến đây nghe tiên sinh sai khiến!”

Long Nha, thanh kiếm báu của quốc gia!

Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì là bọn họ không biết.

Mà thủ lĩnh của Long Nha tên là Nhiếp Thanh Long, người đời thường gọi là Long Vương. Chính là thủ hạ của Tần Thiên, một trong mười hai Thiên Vương.

Đám người Lôi Báo, cũng không biết thân phận cụ thể của Tần Thiên. Nhưng người có thể khiến Long Vương bọn họ tôn sùng kính trọng như thế, đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy.

Nhiếp Thanh Long có an bài như vậy, Tần Thiên hơi bất ngờ.

Nhìn Lôi Báo và mấy thành viên Long Nha phía sau, hắn gật đầu khen ngợi.

“Ở Long Giang, có chuyện gì Long Nha các ngươi không làm được không?”

Lôi Báo trầm giọng nói: “Không có!”

“Tần tiên sinh muốn động đến nữ nhân vừa rồi sao? Cô ta là người của Ngô gia, chỉ cần ngài nói một câu, tôi lập tức sai người đi tịch thu Ngô gia!”

Tần Thiên nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play