“Còn giả bộ hồ đồ với tôi?” Tô Nam phun một ngụm khói về phía trước nói, “Chuyện anh vừa làm ở Tô gia, tôi biết cả rồi.”
“Bây giờ, ngoan ngoãn theo tôi trở về, dập đầu xin lỗi gia gia, ba mẹ và em trai tôi.”
“Nể tình anh là chồng của Tô Tô, tôi có thể để cho anh sống sót rời khỏi Long Giang.”
“Nếu không, anh không muốn chuyện năm năm trước lại tái diễn chứ?”
“Nước sông uống ngon không?”
Hả?
Trong lòng Tần Thiên khẽ động, nói: “Cô biết năm năm trước là ai vứt tôi xuống sông?”
Tô Nam cười lạnh: “Tôi không chỉ biết điều này, tôi còn biết năm năm trước anh bị oan.”
“Lúc đó anh cũng không cưỡng ép Tô Tô, là dược tính của Tô Tô phát tác, đúng lúc anh chạy tới mà thôi. Gặp phải đại mỹ nữ như vậy, không có người đàn ông nào có thể từ chối được.”
“Năm đó vì bảo vệ thanh danh, Tô gia nói với bên ngoài là bị anh cưỡng hiếp. Tô Tô cảm thấy có lỗi với anh, cho nên mới đồng ý gả cho anh.”
“Đáng tiếc, đêm tân hôn anh không ở nhà động phòng, mà lại bị vứt xuống dòng sông lạnh băng đó.”
Nói tới đây, Tô Nam cũng cảm thấy hứng thú: “Tần Thiên, theo tôi được biết, lúc ấy anh đã bị đánh gãy tứ chi, hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ?”
Mặt Tần Thiên trầm xuống.
Trực giác nói cho hắn biết, Tô Nam không chỉ biết hung thủ đánh hắn bị thương, còn biết người bỏ thuốc hãm hại Tô Tô là ai.
“Nói cho tôi biết, hung thủ rốt cuộc là ai?” Trên người hắn tỏa ra một cỗ sát khí, vừa nói vừa đi về phía Tô Nam.
Tô Nam theo bản năng lui về phía sau một bước, điếu thuốc trong tay rơi trên mặt đất.
Cô ta kinh hoảng nói: “Đổng đại sư, mau ngăn anh ta lại!”
Đổng đại sư đứng bên cạnh nghe thấy lời Tô Nam vội tiến lên một bước.
Ông ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Chính cậu là người dùng ám kình giết chết chó săn của Văn Thành thiếu gia phải không?”
“Không thể không nói, tuổi còn trẻ mà có thể tu luyện ra ám kình cũng coi như hiếm thấy.”
“Muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi, cậu cảm thấy mình xứng sao?”
Bỗng dung ông ta cao giọng nói: “Trưởng lão dự bị của Bọ ngựa môn, Đổng Phương!”
“Tiểu tử, nói ra sư môn của cậu đi!”
Tên trưởng lão dự bị của Bọ ngựa môn này, trong giới tu võ coi như có chút tiếng tăm.
Ông ta cho rằng, Tần Thiên sau khi nghe xong, nhất định sẽ báo ra sư môn cầu xin tha thứ.
“Tiểu tử, Đổng đại sư là võ học tông sư, còn không mau quỳ xuống dập đầu!”
“Gặp Đổng đại sư, coi như mày xui xẻo!”
“Lần này không cần chúng ta ra tay, Đổng đại sư, dạy dỗ tên tiểu tử này cho hắn biết thế nào là lễ hội.”
“Để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, cũng để cho hắn biết, như thế nào mới là cao thủ chân chính!”
Những vệ sĩ đứng xung quanh thay nhau ầm ĩ.
Trong mắt bọn họ, Đổng Phương là cao thủ, Tần Thiên chỉ là tép riêu mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT