Ngoài bốn người này, còn có một người phụ nữ có biệt danh là Kim Đuôi Bọ Cạp.
Tại sao chỉ có bốn người đến?
Kim Đuôi Bọ Cạp đâu?
Chẳng lẽ, tình báo của Thử Vương sai, Kim Đuôi Bọ Cạp tạm thời có việc, vắng mặt trong nhiệm vụ lần này?
Không biết vì sao Tần Thiên có một loại cảm giác bất an.
Tuy nhiên, không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác, hắn thấy kế hoạch đã bắt đầu.
Hắn lấy điện thoại của A Phúc ra và bật camera.
Tàn Kiếm chống nạng, từ phía sau cây lớn bên cạnh quay ra.
Bốn người Rắn Hổ Mang lập tức cảnh giác.
Bọn họ gần như tản ra trong nháy mắt, bao vây lấy Tàn Kiếm từ bốn phía.
Con Rắn Hổ Mang nói: “Ông là ai? Sao ông biết chúng tôi sẽ nhập cảnh từ đây?”
Tàn Kiếm khom lưng ho khan vài tiếng, nói: “Gần như mỗi ngày đều có người vào từ chỗ này.”
“Các người là ai tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm việc thu phí qua đường của tôi.”
“Phí nhập cảnh một người ba trăm, đưa tiền đi.”
Chó Rừng tức giận cười, nói: “Ông già, ông canh giữ ở chỗ này kiếm bộn tiền dựa vào tống tiền người nhập cảnh sao?”
“Ông không sợ chúng tôi giết ông?”
Tàn Kiếm ho khan nói: “Giết tôi thì cái cửa vào này sẽ bị đóng lại.”
“Cháu trai tôi làm biên phòng, bây giờ anh đã hiểu chưa?”
Sư Tử Châu Phi gầm nhẹ một tiếng, ngay lập tức muốn xé Tàn Kiếm.
Rắn Hổ Mang xua tay, cười nói: “Nhập gia tùy tục, nếu như chúng ta đã đến đây thì chúng ta phải tuân thủ các quy tắc ở đây.”
Hắn ta tiện tay lấy ra mấy tờ tiền, nói: “Ông già, bốn trăm đô la không cần thối. Được chứ?”
Tàn Kiếm nhận tiền, chậm rãi xoay người, xem ra chuẩn bị rời đi.
Lúc này, trong mắt Rắn Hổ Mang lộ ra một tia sát khí.
Trong tay hắn ta có một con dao kỳ dị đen sẫm, giống như nụ hôn của tử thần, không tiếng động chém lên cổ Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm đã xoay người, nhìn giống như ông ấy không hề phát hiện.
Trong mắt Rắn Hổ Mang lộ vẻ hưng phấn khát máu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tàn Kiếm bỗng nhiên cúi đầu xoay người, đồng thời từ trong cây nạng rút ra một thanh trường kiếm không hoàn chỉnh.
Ánh sáng lạnh chợt hiện ra giống như một tia chớp, đi thẳng vào trái tim Rắn Hổ Mang.
“A!”
Rắn Hổ Mang không nhịn được kêu lên một tiếng.
Không hổ là sát thủ nổi danh thế giới, người tu luyện tà linh, vào thời khắc sinh tử, hắn ta mạnh mẽ ném con dao kỳ dị đen sẫm trong tay về phía Tàn Kiếm.
Khi vang lên tiếng keng, kiếm của Tàn Kiếm mất mục tiêu, không đâm trúng tim mà chệch từ trên xuống dưới, ở giữa ngực và bụng của Rắn Hổ Mang rạch một vết cắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT