”Mặc dù mấy người già đời kia dùng mánh khóe trộm đá nhưng bọn họ đối xử với A Tân không tệ. Bình thường những đồ không ăn được đều cho A Tân.”
”Thiếu niên cơ thể to cao, ăn kiểu gì cũng không thấy no.”
Tần Thiên cười nói: ”Nói vậy thì A Tân ở chỗ này có rất nhiều mối quan hệ tốt?”
Giám ngục cười nói: ”Quan hệ tốt thì làm được gì chứ. Người bị phán vô thời hạn, đời này không thể rời khỏi đây, rất nhiều chuyện đã sớm không còn quan tâm nữa rồi.”
”Hai người đừng ở lại quá lâu, tôi đến nơi khác xem thử.”
Sau khi giám ngục đi rồi, đằng sau song sắt có một cánh cửa nhỏ mở ra, một đám người đi ra.
Trên mặt tên cầm đầu có một vết sẹo to dữ tợn.
Mấy phạm nhân già nhìn thấy gã ta thì nhanh chóng tránh đi. Rất rõ ràng, bọn họ đều vô cùng sợ hãi đám người mặt sẹo kia.
Thiết Ngưng Sương nhíu mày: ”Hình như bọn hắn đến để đối phó với A Tân.”