Tần Thiên do dự một chút, cẩn thận nói: “Vợ, em không có ấn tượng gì với nhà họ Phan này ư?”

Tô Tô sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Em có ấn tượng gì?”

“Đúng rồi. Ngày đó ở nhà hàng Tây, đột nhiên nhìn thấy phát video cầu hôn của Tiết Nhân. Hóa ra cô gái đó chính là Phan Mỹ Nhi này à.”

Nói đến đây, cô bỗng nhìn Tần Thiên một cách kỳ lạ.

Tần Thiên bị nhìn như vậy có hơi sợ hãi, hắn lúng túng nói: “Sao thế, bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi sao?”

Tô Tô nghiến răng nói: “Họ Tần, anh thành thật khai báo đi!”

“Có phải anh đã giở trò ở nhà hàng Tây ngày hôm đó không?”

Tần Thiên: “Cái đó, đột nhiên anh nhớ ra vấn đề bảo mật của công ty rất nghiêm trọng!”

“Vợ, chuyện này em giao cho anh nhé!”

“Bây giờ anh sẽ đi thu xếp!”

Vừa nói hắn vừa chuồn ra khỏi văn phòng.

Nghĩ đến người đàn ông này đã vì mình, lại giở trò quỷ ở nhà hàng Tây, Tô Tô thật sự vừa tức giận vừa buồn cười.

Nhưng nghĩ đến tấm lòng hắn dành cho mình, lại cảm thấy ấm áp.

Lại nghĩ đến đêm hôm qua, vốn mình chỉ sợ muốn tìm kiếm một chút an ủi. Không ngờ, lại ngủ trong lòng hắn đến khi trời sáng, bỗng nhiên cô cảm thấy khuôn mặt và cơ thể đều nóng lên.

Cô biết đi tìm Liễu Thanh với dáng vẻ này rất không thích hợp. Để ổn định tinh thần, đành phải ngồi xuống pha một ly cà phê.

Tần Thiên đã đến văn phòng của Liễu Thanh.

Liễu Thanh cười lạnh lùng nói: “Vừa rồi tại sao anh ngăn tôi lại, không cho tôi nói chuyện của nhà họ Phan?”

Tần Thiên cân nhắc một chút, nói: “Có những chuyện, tôi không muốn để cho Tô Tô biết. Bây giờ, cô đã nghe ngóng được gì có thể nói với tôi.”

Liễu Thanh lạnh lùng cười nói: “Một tổng giám đốc như tôi, chỉ có trách nhiệm với chủ tịch. Anh tính là gì?”

“Tần Thiên, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh không có chức vụ gì ở công ty nhỉ?”

“Tại sao tôi phải nghe anh?”

“Chẳng lẽ dựa vào nắm đấm cứng của anh?”

Liễu Thanh vẫn có chút khinh thường Tần Thiên. Bởi vì cô ta cảm thấy, Tần Thiên chỉ là một võ sĩ lỗ mãng.

Loại người này có thể hòa hợp tốt ở một nơi nhỏ. Nhưng, Liễu Thanh là người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn.

Cô ta biết, muốn tham gia vào thế giới rộng lớn phải dựa vào đầu óc, tài nguyên và mối quan hệ chứ không phải nắm đấm.

Cô ta cảm thấy, Tần Thiên không xứng với Tô Tô.

Ánh mắt Tần Thiên rét lạnh, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi cô, tốt nhất cô nên thành thật trả lời. Đừng giở trò cáu kỉnh và nhỏ nhen với tôi.”

“Tin tưởng tôi, điều này tốt cho cô.”

Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, bỗng nhiên Liễu Thanh run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play