Xa xa, nhìn thấy có nhiều chiếc lều dựng lên lộn xộn trên khoảng đất trống trước cửa. Xung quanh còn có rất nhiều rác thải sinh hoạt vứt bừa bãi.

Tô Tô không khỏi nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta ra ngoài mấy ngày, sao nơi này lại có nhiều lều như vậy?”

“Đây là bị người lang thang xâm chiếm sao?”

Dương Ngọc Lan cũng không nhịn được phàn nàn: “Dịch vụ quản lý nhà đất này cũng quá vô dụng!”

“Sao sẽ xảy ra chuyện này chứ?”

“Nhưng mà bây giờ trời đã lạnh. Những người lang thang này cũng không có chỗ ở, cũng rất đáng thương.”

Bà định lát nữa sẽ cho họ một ít thức ăn, hoặc một ít tiền lẻ.

Đến khi chiếc xe dừng lại, nhìn rõ người trong lều, hai mẹ đều ngạc nhiên.

“Chú hai, thím, sao các người ở đây?” Tô Tô có hơi khó chịu hỏi.

Trên mặt Tô Ngọc Khôn đầy phong sương, nhìn như đã già đi hơn mười tuổi. Ông ta xấu hổ cúi đầu.

Vương Mai vợ ông ta lau nước mắt, đáng thương nói: “Tô Tô, Ngọc Lan. Chúng tôi đến đây là để nhận lỗi với các người!”

“Cầu xin các người nhìn vào sự thê thảm và thành khẩn của chúng tôi, mà tha thứ cho chúng tôi nhé!”

“Văn Thành, Nam Nam còn không mau quỳ xuống cúi đầu lạy chị Tô Tô và bác gái của con cầu xin họ tha thứ đi!”

Tô Văn Thành và Tô Nam, vội vàng quỳ xuống trước mặt.

Mấy hôm này họ luôn ở chỗ này. Tô Văn Thành là một chàng trai trẻ cũng không có gì. Nhưng mà râu ria hơi xồm xoàm.

Trước đây Tô Nam ở nhà họ Ngô, nhưng cô ta đã quen sống cuộc sống sung sướng của thiếu phu nhân. Bây giờ với khuôn mặt không trang điểm, trông cô ta thật sự rất hốc hác.

Cô ta nghiến răng, im lặng.

Tô Văn Thành nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Chị, bác gái, cháu sai rồi!”

“Trước đây đều là do cháu khốn nạn, làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với mọi người!”

“Chị, bác gái, xin mọi người hãy đánh cháu một trận thật mạnh!”

“Thật đấy, đừng đau lòng cháu, cứ đánh mạnh đi ạ!”

Thấy Tô Tô và Dương Ngọc Lan không nói chuyện, cậu ta bắt đầu tự tát mình.

Vừa tát vừa tự mắng “Đánh mày đồ khốn!”

“Tô Văn Thành, mày có còn chút lương tâm nào không?”

“Trước đây, chị Tô Tô và bác gái đã đối xử với mày thế nào?”

“Bác gái nói, bác không có con trai, từ nay về sau sẽ nuôi mày như con trai ruột!”

“Chị Tô Tô càng xem mày như em trai ruột!”

“Còn mày thì sao? Mày đã đền ơn họ như thế nào?”

“Tên súc sinh này, tao đánh chết mày!”

Nhìn thấy cảnh này, Tô Tô và Dương Ngọc Lan vừa tức giận vừa buồn cười.

Mặc dù Tô Văn Thành có phần đóng kịch, nhưng nghe thấy những lời cậu ta nói, hai mẹ con đều xót xa không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play