Tại hiện trường, phía của Hoàng Bá Thiên chỉ còn lại một mình lão ta vẫn có thể đứng.
Tần Thiên lạnh lùng nở nụ cười nói: “Thế nào?”
“Ông vẫn muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Nói xong, đá thanh đao qua, ám chỉ để Hoảng Bá Thiên tự sát.
Trong một mắt của Hoàng Bá Thiên lóe lên vẻ độc ác vô biên, bỗng nhiên lão ta lớn tiếng nói: “Lão Thương, ông còn đợi gì nữa? Mau nổ súng đi!”
“Giết hắn, để xứng danh với Diêm Vương Lệnh!”
Hửm?
Tần Thiên thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về đỉnh núi phía xa. Cảm giác bị người bắn tỉa nhắm mục tiêu như lúc ở bến sông núi đôi lại ập đến.
Và qua lời nói của Hoàng Bá Thiên, trực giác hắn cảm thấy rằng người gọi là lão Thương này mới là người có liên quan với “Diêm Vương Lệnh”.
“Tạm biệt!” Nhân lúc Tần Thiên ngây người, bỗng nhiên Hoàng Bá Thiên phóng ra vài cây phi đao, hoảng loạn chạy trốn.
Tần Thiên cũng không đuổi theo.
Kim Vinh cầm một tấm thẻ đi tới, kích động nói: “Đêm hôm đó, Tần tiên sinh không nhìn đã nói tấm thẻ này là giả.”
“Bây giờ toàn bộ sự thật đã được tiết lộ, tấm thẻ hại người này giao cho Tần tiên sinh tiêu hủy!”
“Còn Hoàng Bá Thiên, giao cho Sở Minh. Lão ta sẽ không thể trốn thoát.”
Một tấm thẻ đen thui, phía trên là ba ký tự đỏ như máu: Diêm Vương Lệnh!
Mặc dù biết rõ là giả, mặc dù bây giờ mặt trời đang chiếu rực rỡ, nhưng khi nhìn vào nó mọi người vẫn cảm nhận được một luồng khí u ám.
Như thể đây là một con ác quỷ khát máu sẽ hồi sinh bất cứ lúc nào.
“Hả?” Nhìn thấy tấm thẻ này, con ngươi của Tần Thiên không khỏi co rụt lại.
Ngoại trừ hơi nhỏ một chút nhưng chất liệu và nét chữ của nó, đặc biệt là hơi thở bao hàm bên trong đó giống y hệt với “Diêm Vương Lệnh” chân chính trong tay mình.
Giả mạo bình thường, hoàn toàn không thể đạt đến trình độ này.
Nghĩ đến gì đó, hắn vội nói: “Kim minh chủ, sau này sẽ gặp lại.”
Hắn quay người lao nhanh về phía triền núi kia.
“Đa tạ Tần tiên sinh giúp đỡ, cứu Sở Minh!”
“Kim Vinh tôi thay mặt Sở Minh, hôm nay thề với trời. Sở Minh sẽ tôn trọng tiên sinh!”
“Nếu sau này tiên sinh có lệnh, trên dưới Sở Minh sẽ bất chấp gian nguy, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để giúp đỡ!”
Ông ấy nhìn vào bóng lưng Tần Thiên hét lớn.
Tất cả mọi người trong Sở Minh và những cao thủ được Sở Minh mời đến như Hàn Sơn đều nhìn hắn với ánh mắt vô cùng tôn kính.
Trong một khu rừng ở triền núi, cỏ dại mọc ngổn ngang, không một bóng người.
Ánh mắt Tần Thiên chậm rãi liếc nhìn, cuối cùng, phát hiện một ít bột trắng trên một tảng đá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT