“Nói cho thằng Lâm biết, mặc kệ như thế nào, phải dẫn bọn họ an toàn về nhà.”

“Tôi muốn tận mắt nhìn xem tên họ Tần này, rốt cuộc mặt mũi gian ác thế nào.”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, con hiểu rồi.” Dương Sâm vội vàng gọi điện thoại, thông báo cho con trai.

“Mẹ, con còn có một ý này.”

“Bạn tốt Hà Tú của con, hai vợ chồng họ hiện tại làm ăn rất phát đạt, gia sản hơn trăm triệu.”

“Con trai của bọn họ là Quách Thần, tinh anh tốt nghiệp Cambridge, hiện tại vẫn chưa kết hôn.”

“Tụi con cảm thấy, nếu để Tô Tô gả cho Quách Thần, chẳng phải là chuyện vui lớn sao?”

Nghe con dâu Lý Phân nói, bà cụ Tằng Hồng Tụ vui vẻ.

“Nhưng mà…” bà lo lắng nói: “Tô Tô nói như thế nào cũng là cưới lần hai. Vậy đứa nhỏ Quách gia ưu tú như thế sẽ đồng ý sao?”

Lý Phân cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, nếu không phải chắc chắn, con cũng không dám nói lung tung.”

“Nói thật cho ba mẹ biết, sau khi biết chuyện Tô Tô gặp phải, con đã gửi ảnh chụp của con bé cho Quách Thần rồi.”

“Mẹ đoán xem? Cậu Quách nhà người ta, liếc mắt một cái đã ưng rồi!”

“Bây giờ, chỉ chờ đến cửa cầu hôn nữa thôi!”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”

“Lý Phân, con mau đi sắp xếp, Tô Tô có thể nhảy ra khỏi cái hố lửa hay không, đi tới hạnh phúc được hay không thì phải xem mối hôn sự này.”

Ngay cả ông cụ Dương Đức Quang cũng vui mừng gật đầu: “Trường học Cambridge này là một ngôi trường tốt.”

“Người được bồi dưỡng ra, chắc chắn đều là người tài.”

“Nếu ba mẹ đều đã đồng ý, vậy con đi xác định nhé.”

“Con sẽ gọi điện thoại cho Hà Tú, để cho cô ấy chuẩn bị dẫn Quách Thần tới đây.” Lý Phân hào hứng đi làm.

……

Trên con đường dẫn đến bến tàu, một chiếc Wrangler màu hồng đã được thay đổi bên ngoài, chạy như tên bắn.

Trên xe, ghế lái và ghế phụ có hai thanh niên cạo tóc húi cua, nhìn rất có tinh thần.

Nhất là người ngồi ở ghế lái kia, cơ bắp cuồn cuộn, phối hợp với một vết sẹo ở khóe mắt, người tràn đầy sát khí.

“Đồng Xuyên, chúng ta đã giao ước rồi, chờ chút nữa anh phải ra mặt thay tôi dạy dỗ cho tên kia một bài học.”

“Sau khi chuyện thành công, tôi giúp anh nắm bắt em họ của tôi.”

“Anh không biết, em họ của tôi chính là tiên nữ.”

Người ngồi ghế lái phụ chính là anh họ của Tô Tô Tô, Dương Lâm.

Sau khi nghe những gì anh ấy nói, Đồng Xuyên đang chuyên tâm lái con Wrangler, tỏ vẻ khinh thường.

“Dương Lâm, làm trai thì phải có chí khí ra bên ngoài tung hoành ngang dọc, làm sao có thể bị tình yêu giữ chân chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play