Còn nữa, bí thư và hội trưởng là xảy ra chuyện gì?
Ngô Phi nào dám đáp lời, anh ta vội vàng cúi đầu.
Trên thực tế, trong lòng anh ta hi vọng Phùng Bảo Quốc ra tay giáo huấn Tần Thiên một trận.
Nhưng mà, anh ta lại không muốn dính dáng tới mấy người này.
“Hóa ra là Trương bí thư và Thiết hội trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm.” Một lão giả đứng bên phải Phùng Bảo Quốc, vội vàng bồi cười xin lỗi.
Ông là chủ tịch của Hiệp hội võ thuật Long Giang, tên là Bạch Cửu. Mở một võ quán, có thân phận địa vị nhất định giang hồ xưng Cửu gia.
Lần này Phùng Bảo Quốc đến Long Giang, đương nhiên sẽ do ông ta tiếp đãi.
Nghe nói tu vi Phùng Bảo Quốc đã đạt tới cảnh giới tông sư. Cho nên Bạch Cửu vô cùng kính trọng. .
||||| Truyện đề cử:
Yêu Thầm Vợ Cũ |||||
“Phùng đại sư, hôm nay thời cơ không đúng. Luận bàn chuyện tình, nếu không chúng ta ngày khác hẹn lại đi.”
Phùng Bảo Quốc nhíu mày, hơi gật đầu với Trương Kiến Huân, cao ngạo nói: “Thì ra có lãnh đạo ở đây, quả thật thất kính.”
“Chẳng qua, luận bàn võ đạo là chuyện tu võ giới chúng tôi.”
“Trương bí thư, ông xác định muốn nhúng tay sao?”
Đổng Phương thấy chưởng môn sư huynh của mình mạnh mồm như vậy, ngay cả bí thư cũng dám cãi lại, ông ta cũng kích động hùa theo nói: “Họ Tần kia, cậu cũng là người tu võ.”
“Hiện tại đồng đạo luận bàn võ thuật, cậu có dám nghênh chiến hay không?”
Trương Kiến Huân nhíu mày, nhịn không được nhìn về phía Tần Thiên.
Quả thật, võ đạo Trung Hoa chính là quốc túy truyền thống, luận bàn võ thuật với nhau có thể duy trì được quốc hồn của dân tộc.
Ông ta là bí thư, theo lý mà nói quả thật không tiện tùy tiện nhúng tay.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Thiên.
Từ khi Phùng Bảo Quốc xuất hiện, Tần Thiên vẫn chưa có động tĩnh gì.
Giờ phút này, hắn đang cúi đầu bóc quýt, sau đó đem quýt đã bóc xong ân cần đưa đến bên miệng Tô Tô.
“Vợ à, em nếm thử cái này đi, rất ngọt.”
Trước mặt mọi người, Tô Tô đỏ mặt, thấp giọng nói: “Bọn họ tìm anh kìa.”
Tần Thiên tức giận nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của vợ, anh lười chấp nhặt với bọn họ.”
“Không muốn chết thì cút đi cho tôi!”
“Cậu nói cái gì?” Đổng Phương trừng mắt, muốn động thủ. Nhưng ngại mặt mũi của đám người Trương Kiến Huân và Thiết Lâm Phong, không dám xằng bậy.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?”
Phùng Bảo Quốc cười lạnh nói: “Nếu hôm nay là ngày đại hỉ của vợ chồng Tần tiên sinh, khách quý chật kín chỗ, chúng ta sao lại không tỏ vẻ chút thành ý được?”
“Bí thư Trương, tôi nguyện ý cùng bọn nhỏ biểu diễn chút công phu, trợ hứng cho mọi người.”
“Chuyện này có thể chứ?”
“Tốt! Chủ ý này hay!” Ngô Phi vỗ tay ba ba, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, anh ta chột dạ vội vàng che dấu nói:” Cái kia, tôi cảm thấy Phùng đại sư nói đúng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT