“Ai nói không có ai đến chúc mừng Tô tiểu thư?”

“Hợp tác xã trồng trọt chúng tôi rất coi trọng Tô tiểu thư, hơn nữa còn nguyện ý hợp tác lâu dài.”

Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Tô Bắc Tề kích động nói: “Lão Vương, ông đến rồi à?”

“Mấy vị này là?”

Người tới, là Vương Trung của hợp tác xã trồng trọt. Ông ta chỉ vào mấy người bên cạnh giới thiệu với Tô Bắc Tề: “Mấy người này, là lãnh đạo của các hợp tác xã khác.”

“Giám đốc Tô, bọn họ nghe tôi giới thiệu xong sự tích của Tô tiểu thư, đều bị Tô tiểu thư cảm động, hy vọng có thể hợp tác với cô.”

Mấy người kia cũng vội vàng chứng minh nói: “Giám đốc Tô, sau này chiếu cố việc làm ăn của chúng tôi nhiều hơn nhé!”

“Tô tiểu thư, chúc cô khai trương đại cát.”

Bọn họ vô cùng khách khí đưa quà mừng lên.

Tô Tô vừa mừng vừa sợ.

Mấy hợp tác xã này, có thể nói nắm giữ quyền cung ứng nguyên vật liệu số lượng rất lớn, với sự hỗ trợ của họ, mọi thứ đã thành công một nửa.

“Vương xã trưởng, các vị, hoan nghênh các vị đã đến!”

“Xin mọi người yên tâm, hợp tác với tôi, bất kể là giá cả hay phương diện thanh toán, tôi nhất định sẽ không để mọi người thất vọng!”

“Sau này mọi người là hậu thuẫn của chúng tôi!”

“Các vị, mau mời ngồi!” Dương Ngọc Lan cũng rất kích động vội vàng mời ngồi.

Sắc mặt Tô Bắc Sơn lúc này rất khó coi, ông ta vừa mới nói muốn phong sát Tô Tô, nhanh như vậy đã bị mấy cái hợp tác xã trồng trọt làm mất mặt.

“Nhiều nguồn hàng hơn nữa, bán không được cũng phí công!” Ông ta tức giận nói.

Tô Nam vội vàng phụ họa: “Tôi nói nè mấy ông già, mấy ông không phải bị Tô Tô tẩy não chứ?”

“Sản phẩm của cô ta không có nguồn tiêu thụ, cần nhiều nguyên liệu thô như vậy cho heo ăn sao?”

“Đừng có mơ tưởng hão huyền!”

Nghe xong lời này, mấy lãnh đạo hợp tác xã bao gồm cả Vương Trung, đều lộ vẻ khó xử.

Bọn họ đại biểu không phải một người, sau lưng bọn họ còn có mấy trăm hộ nông dân đang chờ ăn cơm.

Nếu như sản phẩm của Tô Tô bán không được, làm sao tính tiền cho bọn họ đây?

Đây là một tai họa ngầm rất lớn.

Bọn họ nhìn về phía Tô Tô đợi cô lên tiếng.

“Thật ngại quá, chúng tôi tới chậm.”

“Ngoài cửa là xe của ai vậy, sao lại dừng giữa cửa như thế, thật không có tố chất.” Một thanh âm vui tươi hớn hở vang lên.

Dương Ngọc Lan vội vàng quay đầu nhìn lại, nhịn không được kích động nói: “Mã viện trưởng, sao lại tới đây?”

Không chỉ là Mã Dung, còn có Cảnh Quý Trung của bệnh viện nhân dân số hai, Nghiêm Khải của bệnh viện nhân dân số ba, Hình Thương của bệnh viện nhân dân số bốn, Vương Ngọc Hòa của bệnh viện nhân dân số năm, Trương Húc Giang của bệnh viện nhân dân số sáu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play