Ông ta tự bạt tai, một phen nước mũi một phen nước mắt thỉnh cầu Tần Thiên tha thứ. Đừng để Vương Bân đuổi việc ông ta.

Mà Tô Văn Thành và Tô Nam, tuy rằng không tình nguyện cũng không thể không cười theo, thỉnh Tần Thiên giơ cao đánh khẽ.

Thấy Tần Thiên không nói lời nào, Tô Nam đem mục tiêu chuyển hướng đến Tô Tô:

“Chị, chúng ta đều chảy dòng máu của Tô gia, chị nhẫn tâm đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt sao?”

“Nói thật, không có số tiền này, Tô gia thật sự sẽ phá sản.”

“Tuy rằng hai chúng ta đều là khuê nữ đã xuất giá, nhưng uống nước nhớ nguồn, chúng ta vĩnh viễn không thể quên gốc, chị nói đúng không?”

Nghe Tô Nam nói xong, Tô Tô trầm mặc. Tuy rằng cô hận người Tô gia bạc tình, hận bọn họ bợ đỡ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, đúng như lời Tô Nam nói, trong thân thể của cô vĩnh viễn chảy dòng máu Tô gia.

Nhìn thấy mèo con chó nhỏ lang thang ngoài đường, cô đều động lòng trắc ẩn, không cách nào tuyệt tình được.

Do dự một chút, cô thấp giọng nói với Tần Thiên: “Tôi mệt rồi, chúng ta trở về đi.”

Tần Thiên biết Tô Tô thiên tính thiện lương, muốn tha Tô gia một con đường sống. Bất quá, tử tội có thể tha, tội sống khó tránh khỏi.

Hắn nhìn Tiền Thịnh, cùng với Tô Văn Thành và Tô Nam quỳ ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Còn không mau cảm ơn vợ của tôi!”

“Nếu thái độ không đủ thành khẩn, chúng tôi cũng không tha thứ.”

Để Tiền Thịnh, Tô Nam cùng Tô Văn Thành cúi đầu đi cảm tạ một người ngồi ở trên xe lăn, đối với bọn họ mà nói, nhất định so với giết bọn họ còn khó chịu hơn.

Đây, chính là trừng phạt.

“Tô tiểu thư, là tôi mắt chó không tròng, tôi sai rồi!”

Tiền Thịnh vừa nói, còn vừa tát vào mặt.

“Đa tạ cô đại nhân không chấp tiểu nhân, chịu tha thứ cho tôi!”

“Tô tiểu thư, người có mỹ mạo và trí tuệ thiện lương như cô, thật sự không nhiều lắm!”

“Cô quả thực chính là Bồ Tát sống.”

Tô Văn Thành và Tô Nam, cũng một tiếng chị hai tiếng chị nói vài câu cảm ơn.

Tần Thiên cười nói: “Vợ, em có hài lòng không?”

Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, khuôn mặt ửng đỏ, lầm bầm một câu: “Vô sỉ!”

“Đi mau đi!”

“Có nghe không, vợ tôi nói các người vô sỉ!”

“Lần này cho các người cơ hội, lần sau tự cầu phúc đi!”

Tần Thiên hoan hô một tiếng, đẩy Tô Tô, cao hứng bừng bừng đi ra ngoài.

Tô Tô nhịn không được trợn trắng mắt. Người này lúc đánh người kinh khủng như ác ma, bây giờ lại giống như đứa con nít vậy.

Ở trong lòng cô, cảm giác với Tần Thiên không còn giống lúc trước nữa. Chờ đã sao lại gọi là vợ rồi?

Nhưng nhìn thấy bộ dáng cười hì hì của Tần Thiên, cô lại phát hiện mình không cảm thấy tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play