Vào năm học cấp 3, Đỗ Trung là cậu học sinh nghịch ngợm gần như nhất lớp, cậu cùng với đám bạn của các lớp khác tụ tập đá bóng trên khoảng sân phía sau trường, sân chơi đá bóng không quá rộng, với hai chiếc khung thành được dựng nên bởi những chiếc cột bị rỉ sắt theo năm tháng. Nhưng giờ ra chơi giờ, hay giờ nghỉ nào Đỗ Trung cũng ùa ra tranh bóng với đám bạn. Niềm đam mê của Đỗ Trung là bóng đá, bởi thế nên chẳng mấy ai có thể bắt lấy quả bóng đang thoăn thoắt trong chân của cậu được. Trong những tiết học, cậu cũng chỉ viết nguệch ngoạc vài từ, nhưng môn mà cậu chú tâm nhất cũng đó là những môn khối A. Những bài toán khó cậu đều cố gắng tìm cách giải ra cho bằng được, thành thử cậu giỏi toán nhất lớp A2 bấy giờ. Thầy dạy toán cũng rất lấy làm hài lòng. Sau mỗi giờ học, Đỗ Trung đều nghĩ đến giấc mơ đỗ đại học rồi lên thành phố tận hưởng một cuộc sống tự do, làm những điều mình thích, thực hiện được những nguyện vọng và hoài bảo của bản thân. Thoát khỏi vòng tay có sự kìm kẹp của bố mẹ. Chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, ngày ấy sẽ không còn xa nữa. Đỗ Trung nghĩ những ngày tháng học trò của mình sẽ trôi qua một cách êm đẹp như vậy. Cho đến một ngày, trong lúc Đỗ Trung đang cố gắng đưa bóng vào khung thành của các cậu bạn cao to lớp A1 thì quả bóng bỗng lệch nhịp văng mạnh đập vào chân của một chiếc ghế đá phía ngoài sân bóng. Mọi người đều hoảng hốt nhìn theo. Trên phía ghế đá ấy, có một nữ sinh đang ngồi, mái tóc thướt tha đang trôi theo làn gió cùng với thân hình hơi gầy trong bộ đồng phục thể dục của trường, phía trên đùi còn đặt gọn gàng một chiếc đàn Kalimba với màu nâu cánh gián, ngón tay đan nắn nót trên từng phím đàn. Một người bạn của Đỗ Trung tới xin nhặt bóng, cô bé ngẩng lên, mỉm cười và gật đầu nhẹ. Có lẽ va bóng vừa rồi làm cho cô bé giật mình. Cuộc tranh bóng tiếp tục diễn ra, thế nhưng tâm trí của Đỗ Trung bây giờ không còn để ý tới những đường bóng của đối thủ nữa mà thay vào đó thì đầu óc của cậu bỗng nhiên ngẩn ngơ. Kết thúc giờ ra chơi, Đỗ Trung khều cậu bạn bên cạnh.

"Êy mày, cô bạn lúc nãy mày có biết là ai không."

"Sao lại không, bạn ấy tên là Hạ gì đấy, mới chuyển từ trường khác về, xinh đấy, nhẹ nhàng đấy, mày không thấy lúc nãy thằng Bách tít mắt lên à."

"Thế à, thế sao tao lại không biết nhỉ?"

"Mày thì có lúc nào để ý cái gì đâu. Chuyện con gái trong trường cũng thế, sao nào, thích rồi à? Haha. Đừng có tranh với bọn tao."

Cậu bạn tên Đình Nguyên cười lớn, trêu chọc Đỗ Trung, khiến cho hai tai cậu đỏ bừng lên lúc nào không hay.

Kể từ đó, tuần nào chơi đá bóng, cậu cũng chỉ chú ý đến chiếc ghế đá quen thuộc đó. Hầu như ngày nào cô bé cũng ra ghế đá chơi đàn, thi thoảng còn có vài người bạn ngồi đó chơi. Tiếng đàn Kalimba do cô bé chơi cậu thật sự rất thích nghe. Hôm nào mà không thấy cô bé ra chơi, Đỗ Trung đều buồn rầu, lo lắng suốt buổi. Cậu đã lân la dò hỏi được cô bạn ấy tên là Nhật Hạ, học lớp D5 trường mình. Chợt nhận ra mình đã thích thầm cô bé. Thế nhưng bản tính Đỗ Trung vốn nhát gái, chỉ biết chơi và học. Quả thực không biết cách nào tiếp cận được Nhật Hạ. Cậu ngày càng chểnh mảng trong việc học. Cô chủ nhiệm phải than phiền với bà Vân mẹ cậu rằng các bộ môn khác không thấy cậu ghi bài nhiều mà hay suy nghĩ vẫn vơ. Cô giáo lo Đỗ Trung sẽ không qua được kì thi tốt nghiệp. Bà Vân nghe thế giận lắm biết con còn yếu môn văn bà liền gửi con đến học phụ đạo của một cô giáo giỏi trong trường. Đỗ Trung chán nãn lắm nhưng vẫn phải nghe theo mẹ. Hôm ấy vừa bước vào lớp học thêm Đỗ Trung chợt giật bắn mình..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play