Buổi tối trước ngày phẫu thuật Minh Nhật tới để vẽ đường đánh dấu vị trí mổ cho cô.
Anh đã làm công việc này cả ngàn lần nhưng hôm nay cầm bút vẽ lên tay lại run run.
Thu Hương ngẩng nhẹ đầu để anh vẽ, vừa khéo cũng nhìn thấy nước mắt của anh lặng lẽ rơi xuống.
“Này, anh có ổn không thế? Mai lúc mổ anh cũng thế này à?” cô thấy anh yếu đuối như vậy thì không nhịn được mà hỏi ra câu này.
Minh Nhật vẽ xong liền chấm nước mắt, nghẹn giọng nói: “Em đừng lo, khi cầm dao phẫu thuật lên anh sẽ biết phải làm thế nào”.
Cô lườm nhẹ anh một cái rồi nói: “Đừng cắt nhầm chỗ đó, tôi chưa muốn bị câm”.
Tai biến dễ xảy ra nhất khi phẫu thuật tuyến giáp là liệt dây thanh âm vĩnh viễn khiến bệnh nhân không còn nói được nữa.
Anh đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô nói: “Tin tưởng anh đi, anh sẽ không làm hại em”.
“Ừ.
Xong chưa? Xong rồi thì về đi cho tôi ngủ” cô lại lạnh nhạt đuổi khách.
“Em nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai sẽ có điều dưỡng tới gọi em đi, anh chờ sẵn trong phòng phẫu thuật”.
“Biết rồi”
Khi anh ra tới cửa thì cô nói: “Anh cũng ngủ đi đừng có nửa đêm mò tới đây.
Tôi không muốn khi cổ mình bị rạch ra rồi mà bác sĩ lại ngủ gật đâu”.
Anh khựng lại một lát, hoá ra những lần trước anh tới đây cô đều biết.
Minh Nhật quay lại gật đầu nói: “Em yên tâm”.
…
Sáng hôm sau có một cô điều dưỡng tới đón cô đi phẫu thuật.
Người khác đều có người nhà đi cùng, tuy người nhà đều sẽ không được theo bệnh nhân vào trong nhưng ít ra còn có thể nắm tay nhau động viên trước khi vào phòng mổ.
Đột nhiên cô có phần hâm mộ họ, có người thân ở bên lúc yếu đuối này thật tốt.
Thu Hương được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Ngoài Minh Nhật và chú Hoàng trưởng khoa còn có các bác sĩ phụ trách việc gây mê, phụ mổ và điều dưỡng.
Minh Nhật thấy bàn tay cô nắm chặt vào áo bệnh nhân thì biết cô đang căng thẳng nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ.
Anh cúi xuống khẽ nói: “Có anh ở đây, em yên tâm”.
Có lẽ vì câu nói này mà cô đã thả lỏng hơn, không còn gồng người như hồi nãy nữa.
Ở đây cô chỉ quen biết một mình anh, không muốn tin tưởng anh thì cũng phải tin.
Sau đó bác sĩ gây mê tiến hành gây mê nội khí quản, ca phẫu thuật bắt đầu.
Minh Nhật tập trung làm việc, trưởng khoa đứng bên cạnh giám sát.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chỉ 30 phút sau là việc cắt bỏ tuyến giáp đã thành công.
Tuy thời gian ngắn ngủi, chỉ là một ca phẫu thuật đơn giản với trình độ của anh nhưng mồ hôi vẫn túa ra trên trán cho thấy anh đã căng thẳng cực độ.
Khi bác sĩ phụ mổ tiến hành khâu vết thương xong anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thu Hương được đẩy sang phòng hồi sức tích cực sau mổ, anh cũng đi thay đồ để sang đó trông nom cô.
Phòng hồi sức tích cực ở bệnh viện anh làm cũng chia theo thứ hạng, đây là phòng đặc biệt chỉ có một người nằm.
Khi anh đến nơi thì cô đã tỉnh lại rồi nhưng thần trí vẫn còn khá mơ hồ.
Nhìn thấy anh cô định cử động thì anh nhanh chóng nhắc nhở:
“Em nằm yên đi, hiện tại chưa thể cử động, sẽ ảnh hưởng tới vết mổ”
Thu Hương cất giọng khàn khàn đứt quãng: “Xong…xong…rồi…à?”
“Ừ, xong rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp” anh mỉm cười trấn an cô, sau đó lại dặn cô: “Hạn chế nói chuyện, hạn chế cử động, nếu thấy đau hay khó thở thì chỉ cần giơ ngón tay lên là anh thấy, anh luôn ở đây với em”.
Thu Hương chớp mắt, thể hiện mình đã nghe thấy và hiểu ý anh.
Cô hỏi thêm một câu khác: “Ngủ…được…không?”
“Được, em mệt thì cứ ngủ đi, có anh ở đây” anh đặt tay lên tay cô nhưng không dám nắm, chỉ sợ cô dùng sức hất ra sẽ ảnh hưởng vết thương.
Thu Hương nhắm mắt lại ngủ.
Cô vẫn còn thở máy, trên cổ còn có thêm ống dẫn lưu để hút chất dịch sau mổ.
Có lẽ thời gian qua đã quá nhiều chuyện xảy ra, từ chuyện gia đình cho tới sức khoẻ nên cô gầy đi rất nhiều, gò má cũng lộ rõ hơn chứ không còn nét đẹp viên mãn rạng ngời như trước.
“Xin lỗi em” anh nhẹ nhàng nói ra câu nói mà anh muốn nói với cô hàng trăm ngàn lần cũng không thấy đủ này.
24 giờ sau mổ là khoảng thời gian quan trọng nhất, cần có người nhà túc trực bên cạnh liên tục để thông báo cho bác sĩ những trường hợp khẩn cấp.
Anh vừa là bác sĩ vừa là người nhà của cô rồi nên anh xin huỷ các lịch làm việc khác để chăm sóc cô.
…
Hết thời chăm sóc tích cực sau phẫu thuật mà không có biến chứng xảy ra thì Thu Hương được chuyển về phòng bệnh 1 người đã nằm lúc trước.
Minh Nhật vẫn luôn túc trực ở đây.
Cô đang đeo ống dẫn lưu nên không tiện hoạt động.
Mỗi khi cô muốn lấy gì đó hay xuống giường đi vệ sinh cũng là anh giúp đỡ.
Tuy cô không muốn nói chuyện với anh nhưng có thể để anh giúp những việc này mà không chán ghét đuổi anh đi là Minh Nhật đã vui lắm rồi.
Giọng cô vẫn còn khàn đặc, đây là triệu chứng bình thường của hầu hết bệnh nhân phẫu thuật tuyến giáp do có ảnh hưởng đến dây thanh âm, sẽ mất vài tuần để giọng trở lại bình thường.
Nhiều bệnh nhân sẽ hoang mang sau mổ vì chuyện này nhưng vì trước đây anh đã từng kể nó với cô nên Thu Hương không mấy bất ngờ.
“Em uống sữa đi, phải uống 2 ly mỗi ngày, đây là loại được chỉ định cho bệnh nhân điều trị tuyến giáp” anh đặt ly sữa ấm vào tay cô rồi nói.
“Cảm ơn”
“Đừng nói cảm ơn với anh được không? Thà em không nói câu nào với anh còn hơn nói câu này” Minh Nhật dùng đôi mắt chân thành nhìn cô mà nói.
Anh không cần cô cảm ơn anh, điều đó khiến anh cảm thấy khoảng cách của hai người càng ngày càng xa, không thể cứu vãn được.
Cô không nói gì nữa, im lặng uống sữa.
Uống xong thì cô nói:
“Tôi muốn đi gội đầu, lát đừng khoá cửa”
Cô đã không định trốn đi nữa rồi nhưng anh vẫn chỉ mở cửa khi mà anh tới phòng.
“Anh giúp em” Minh Nhật nói.
“Tôi tìm tiệm gội đầu dưới cổng viện là được”
“Anh không yên tâm để họ làm, sợ nước vào vết thương của em.
Em chờ một lát, anh đi mượn dụng cụ, anh gội cho em ở đây luôn”
“Tôi sẽ bảo họ làm cẩn thận”
“Không được, đây là chỉ định của bác sĩ, em không được phản đối”
“Anh…” cô tức giận nhưng không làm được gì, anh lấy cái danh bác sĩ ra để chèn ép cô.
Nhưng Thu Hương cũng đành chịu thua anh.
Minh Nhật ra ngoài một lát thì mang về một chiếc chậu gội đầu dành cho người bệnh, còn có dầu gội loại cô thường dùng.
Anh cẩn thận giúp cô gội đầu, xả tóc kỹ càng, sau đó lại sấy khô tỉ mỉ.
Cả quá trình cô vẫn luôn giữ nét mặt lạnh nhạt vô cảm, anh đã nhìn quen nên vẫn tập trung vào việc cần làm.
…
Sau khi cô được tháo ống dẫn lưu thì chỉ còn phải đeo một miếng băng gạc nhỏ ở đó, quả thật trông không giống như vừa trải qua một ca phẫu thuật liên quan tới tính mạng.
Minh Nhật đi vào phòng thì thấy cô đang cầm chiếc gương nhỏ soi vùng cổ.
Anh đã đoán được cô sẽ làm thế này, cô rất để ý tới ngoại hình một phần vì công việc một phần vì cô sợ xấu.
Trước đây khi mới kết hôn cô còn không dám để lộ mặt mộc trước mặt anh nhưng cô đâu biết rằng khi cô không trang điểm cũng rất xinh đẹp.
“Vết mổ rất nhỏ, không quá dài, em đi làm luôn mặc sơ mi nên sẽ không có ai thấy đâu.
Nếu em muốn mặc áo không cổ thì có thể dùng thêm khăn lụa hoặc dây chuyền để che đi” anh đưa ra cách giải quyết cho nỗi lo lắng trong lòng cô.
Cô liếc anh một cái nhưng không nói gì, tiếp tục soi gương.
“Đến giờ tập cử động cổ cho linh hoạt rồi” anh ngồi xuống bên giường, đưa tay đỡ đầu giúp cô thực hiện các động tác cần thiết sau mổ.
“Tôi tự làm được”
Ban đầu Thu Hương còn tưởng chuyện này nhất định phải có bác sĩ giúp.
Hoá ra là bệnh nhân có thể tự tập, thế mà mấy ngày nay anh luôn tới đây đưa tay giúp cô xoay cổ, ngửa cổ.
Cô nghi ngờ anh cố tình làm thế để tạo ấn tượng tốt.
Minh Nhật nhún vai nói: “Phải chú ý cường độ, cẩn thận rách vết thương ra phải khâu lại thì không xinh nữa đâu.
Để anh giúp em”.
Lý do nực cười này mà anh cũng nghĩ ra được.
Cô cũng lười so đo với anh nên đành làm theo chỉ dẫn của anh.
Cô chỉ mong sớm được xuất viện để về gặp con gái.
Kỳ nghỉ Tết đã qua được mấy ngày rồi nhưng cô nằm viện nên phải xin nghỉ thêm, tranh thủ lúc này cố gắng ở bên con gái nhiều một chút vì cô không dám chắc mình có thể ở bên con bao nhiêu năm.
…
Đáng lẽ với ca bệnh của cô thì chỉ cần lưu viện 3 ngày, kiểm tra thấy tình trạng hồi phục ổn định là có thể về nghỉ ngơi rồi quay lại cắt chỉ sau.
Nhưng Minh Nhật cứ khăng khăng bắt cô ở lại viện tới tận lúc cắt chỉ xong là 10 ngày sau mổ.
Khi cô đang thu dọn đồ đạc thì Minh Nhật cầm theo mấy chiếc khăn lụa vào phòng dịu dàng nói:
“Em chọn một cái đi, mang nó vào để che vết sẹo.
Về nhà chú ý dùng thuốc trị sẹo chuyên dụng mà viện đã cấp thì sẽ mờ nhanh thôi”
Thu Hương chọn đại một cái đeo lên.
Vì anh bảo đừng có cảm ơn nữa nên cô cũng lười nói câu này luôn.
Khi cô định lấy điện thoại gọi xe thì anh nói: “Anh đưa em về”.
“Không cần, về làm việc đi” cô từ chối.
“Em không nghe lời thì anh sẽ đưa em về như cách đưa em đến đây” anh nghiêm túc nói.
Cô nhớ lại cảnh bị anh bế thốc từ trên giường bệnh rồi chở một mạch tới đây lúc trước thì đành từ bỏ ý định phản kháng anh, mất mặt một lần là đủ rồi.
Dù sao cũng chỉ là một chuyến xe, ngồi tạm cũng không sao.
Anh đưa cô về nhà bố mẹ anh, giúp cô sắp xếp đồ đạc xong mới quay về viện làm việc.
Mấy hôm trước hết Tết mà cô chưa quay lại thì bố mẹ anh đã sốt sắng hỏi mấy lần, cô không muốn để gia đình hai bên lo lắng nên anh vẫn luôn giấu chuyện này.
Mãi hôm qua anh mới nói với bố mẹ để chuẩn bị chăm sóc cô sau khi cô về nhà.
“Cái thằng này, chuyện lớn như thế mà cũng dám giấu, con bé sao rồi?” bố anh lo lắng hỏi.
“Cô ấy vẫn ổn ạ, hồi phục khá tốt”
“Ôi trời đất ơi, may phúc nhà con bé không xảy ra chuyện gì.
Chuyện này là cũng đi giấu, đúng là không thể hiểu nổi con nghĩ cái gì trong đầu” mẹ anh vuốt ngực điều chỉnh lại hơi thở vì quá sốc.
“Cô ấy không muốn bố mẹ hai bên lớn tuổi rồi còn phải lo lắng, ban đầu cô ấy còn không nói với con, là đồng nghiệp nói con mới biết” anh thở dài khi nói ra điều này, từng là người thân thiết nhất nhưng ngay cả chuyện hệ trọng liên quan đến sức khoẻ mà cô cũng không muốn nói cho anh biết.
“Sống thế nào mà để vợ nó phải ly hôn, phải sống xa cách đến mức đó còn không tự biết xấu hổ” bố anh nói xong thì quay lưng bỏ lên phòng.
Mẹ anh ngồi lại thì chỉ biết thở dài nói: “Hai đứa không còn cứu vãn được nữa sao?”
Minh Nhật lắc đầu bất lực nói: “Con hết cách rồi mẹ ạ”.
Mẹ anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh an ủi, lại tiếp tục thở dài.
Tuy cô vẫn còn sống trong căn nhà này, thỉnh thoảng bà cũng cố vun vén vào cho hai người nhưng luôn không có hiệu quả.