Dời bước đến phòng đấu giá, Nam Mẫn vẫn ngồi ở hàng đầu, nhưng ánh đèn chiếu đến người cô thì tối đi, để đề phòng có người chụp ảnh, tuy đã đánh tiếng với cánh phóng viên, nhưng nhỡ đâu ảnh chụp cô bị tung lên mạng thì lại phải đi xóa, phiền phức lắm.

Trên sân khấu, người ta đang giới thiệu những món đấu giá do các vị khách quyên góp, hôm nay Nam Mẫn đi tay không đến, nên trực tiếp cởi sợi dây chuyền ngọc lục bảo xuống để quyên góp đấu giá.

“Sản phẩm thứ nhất, được bà Bạch Y Đình quyên góp, là một cặp vòng tay phỉ thúy hoa sen, giá khởi điểm là một trăm ngàn!”

“Được, hai trăm ngàn!”

“Ba trăm ngàn!”

“Có ai trả giá cao hơn không? Bốn trăm ngàn!”

“Năm trăm ngàn!”

Nam Mẫn vừa giơ bảng lên thì người bán đấu giá đã bắt đầu kích động hét to: “Năm trăm ngàn lần thứ nhất, năm trăm ngàn lần thứ hai, năm trăm ngàn lần thứ ba! Chúc mừng tổng giám đốc Nam giành được một cặp vòng tay hoa sen phỉ thúy!”

Mới mở đầu đã kích thích như thế rồi, đối mặt với sự khởi đầu tốt đẹp này, mặt Bạch Y Đình sáng rỡ, đứng lên làm hình trái tim với Nam Mẫn, cô khẽ ngước lên nở một nụ cười tươi rói.

“Món thứ hai là một bình phong ngọc Hòa Điền do tổng giám đốc Tần Giang Nguyên của tập đoàn Tần Thị quyên tặng, giá khởi điểm là hai trăm ngàn!”

Tần Giang Nguyên đứng dậy, mỉm cười giơ tay chào.

Ngồi bên cạnh anh ta là Nam Nhã cũng ngước cổ lên thật cao, có cảm giác vinh quang lây.

Bạch Thất thản nhiên liếc nhìn Tần Giang Nguyên, híp mắt nhìn món đồ chơi trên sân khấu, hỏi Nam Mẫn: “Đồ thật hả?”

Nam Mẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên, nhìn thông tin những món bán đấu giá trong tay, thản nhiên nói: “Mấy thứ không đáng bao nhiêu tiền, trong tay chú hai nhà em có khá nhiều món hàng ngon, có lẽ Nam Nhã đã lén lấy trong phòng ông ấy ra cho Tần Giang Nguyên”.

Nếu không tại sao Tần Giang Nguyên lại dẫn Nam Nhã đến những nơi thế này.

Bên kia, Phó Vực đã hỏi: “Thứ này có đáng giá hai trăm ngàn không?”

Dụ Lâm Hải cũng đang xem danh sách vật đấu giá, tầm mắt dừng lại trên bộ chén men nhiều màu, khẽ trả lời: “Ngọc không đáng bao nhiêu, cái bệ đỡ thì của thời dân quốc, miễn cưỡng xem là đồ cổ.

Cậu thích thì đưa tiền cho tôi, tôi tới tiệm đồ cổ mua cho cậu một cái”.

Phó Vực nghiêng người tới hỏi: “Vậy tới tiệm đồ cổ thì tốn bao nhiêu tiền?”

“Cao lắm là một ngàn”.

Phó Vực: “…”

Anh ta trừng mắt, tức giận nhìn Tần Giang Nguyên, cũng chỉ liếc đúng một lần, chỉ một ánh nhìn thôi anh ta đã cảm thấy không đáng rồi.

Nhưng rốt cuộc cũng có người không tinh mắt, nghe tới chữ “ngọc Hòa Điền” đã thấy nó đáng giá, giơ bảng lên, cuối cùng thành công mua được với giá bảy trăm ngàn.

Phó Vực và Bạch Thất đều thấy đau lòng cho kẻ coi tiền như rác kia.

Buổi đấu giá diễn ra với khí thế hừng hực, chẳng mấy chốc đã bán được hơn mười món, tổng số tiền bán được đã lên đến hơn năm triệu, Nam Mẫn bảo Bạch Thất giơ bảng hai lần, mua được một cây trâm bạc, cùng với một bức tranh.

Không phải đồ giá trị gì, chỉ là mấy món tượng trưng để bắt anh nhỏ phải bỏ chút máu ra vậy thôi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play