Nam Mẫn tỏ vẻ cảnh tượng quá đẹp, cô không dám nhìn, ung dung nói một câu: “Bây giờ trông cô thật giống bát canh trứng cà chua trên bàn này”.

Nam Nhã dừng bước chân, cúi đầu nhìn mình, mới phát hiện bộ tóc vừa nhuộm của cô ta bị ướt mưa, vẫn còn đang nhỏ nước, thuốc nhuộm màu vàng rơi xuống, mà vừa hay hôm nay cô ta mặc váy đỏ, vàng cả một mảng trên nền đỏ, giống như trứng gà.

“Phụt!”, lần này Cố Hoành và Nam Lâm thực sự không nhịn được cười.

Cả người Nam Nhã không thể nói gần tựa như canh trừng cà chua, chỉ có thể nói là giống y đúc!

Nam Nhã tối sầm mặt.

Hôm nay cô ta đến để tính sổ với Nam Mẫn, không ngờ vừa vào cửa chưa tính sổ được, đã phải chịu trận cười chế nhạo.

“Cười cái gì mà cười! Nếu không phải vì cô, tôi có thể trở thành thế này hả?”

Cuối cùng ngọn lửa tích trong bụng của Nam Nhã bùng phát, cô ta chỉ vào Nam Mẫn nói: “Nam Mẫn! Tại sao cô cho người đánh bố của tôi? Ông ấy là chú hai của cô, cô lại dĩ hạ phạm thượng, cô không sợ bị trời đánh hả?”

Nam Mẫn bình tĩnh, khinh thường thở một tiếng.

“Nếu ông trời có mắt thật, thì sớm đã đánh chết đám người vô ơn lòng lang dạ sói như các người rồi, chẳng phải các người vẫn sống rất tốt à? Vẫn còn chưa chết, kêu la cái gì”.

“Cô lại còn dám trù ẻo chúng tôi?”

Nam Nhã tức không chịu nổi: “Con người cô, sao lại độc ác như vậy!”

Nam Lâm không nghe được nữa: “Chị hai, rõ ràng là chị trù ẻo chị cả trước, làm người đừng quá quắt thế được không?”

“Em câm mồm cho chị! Ở đây đến lượt em nói hả?”, Nam Nhã phát hỏa về phía Nam Lâm.

Cố Hoành không vui cau mày: “Ở đây mà cũng đến lượt mợ Tần nói, Lâm Lâm là cô ba của nhà họ Nam, tại sao không được nói?

Mợ Tần, ở nhà người khác, vẫn nên nói chuyện khách sáo chút thì hơn, nếu bị xách chân ném ra ngoài thì rất khó coi đấy”.

Đi theo Nam Mẫn lâu như vậy, “không nổi giận mà tự có uy” là thế nào, “dùng giọng điệu dịu dàng nói lời cay độc” là thế nào, Cố Hoành đã học được hết.

Nam Nhã ngẩn người, đột nhiên phát hiện ở trong nhà này cô ta không có địa vị, bây giờ còn không ức hiếp được cả Nam Lâm.

Cô ta vươn cổ: “Biết tôi là mợ Tần thì tốt.

Bây giờ tôi đã có nhà chồng hào môn chống lưng, nếu các người còn dám ức hiếp tôi, hoặc là ức hiếp bố của tôi, có tin tôi bảo chồng tôi hại chết các người không? Khiến Nam thị phá sản trong vài phút không!”

Lời này của cô ta khiến ba người Nam Mẫn dở khóc dở cười, đây đúng là chuyện cười buồn cười nhất mà họ nghe được trong năm nay.

Nam Nhã thẹn quá hóa giận: “Các người cười cái gì? Sợ rồi thì cứ nói thẳng!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play