“Cô ngồi xe của tôi, hoặc là tôi ngồi xe của cô.

Cô chọn đi”.

Nam Mẫn nhìn anh không nói nên lời.

Điều này có nghĩa là muốn cô tự do lựa chọn sao?

Cô lạnh lùng nhướng mi: “Anh lái xe sao? Anh lái thì tôi lên”.

Nam Mẫn biết kể từ sau vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng lần đó, mặc dù cơ thể Dụ Lâm Hải đã khôi phục bình thường nhưng phương diện tâm lý vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, từ đó về sau rất hiếm khi tự mình lái xe.

Yêu cầu này của cô rõ ràng là muốn làm khó anh.

Dụ Lâm Hải hơi rủ mi, nhìn cô thật sâu rồi mở cửa ghế phụ.

Nam Mẫn thấy vậy thì cau mày, chẳng lẽ anh ta thật sự muốn tự mình lái xe?

Dụ Lâm Hải lại kêu tài xế cùng Hà Chiếu đi theo Cố Hoành, khi chuẩn bị ngồi vào buồng lái, biểu cảm của tài xế và Cố Hoành đều giăng đầy hoảng sợ, vội vàng hô: “Tổng giám đốc Dụ…”

“Không sao, tôi có thể làm được”.

Dụ Lâm Hải ung dung nói ra câu này, sau đó liền đóng lại cửa xe, điều chỉnh chỗ ngồi một chút, nhiều năm không cầm vô lăng, xương ngón tay anh khẽ cuộn lại, vậy mà có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Nam Mẫn ngồi ở ghế phụ có thể cảm nhận được sự lạ lẫm của anh, không khỏi căng thẳng hỏi: “Anh có làm được không? Không được thì đừng miễn cưỡng”.

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc cô một cái, anh bất ngờ sáp lại gần khiến thân thể Nam Mẫn thoáng siết chặt lại: “Anh làm gì đó?”

“Dây an toàn”, anh đáp, tiếp đó thuần thục vươn tay thắt dây an toàn vòng qua người cô rồi chốt lại khóa, còn trầm giọng nói một câu: “Lần sau đừng nói với một người đàn ông là anh ta không được, câu nói này là cấm kỵ đối với đàn ông, cũng là một lời khiêu khích”.

Khi anh rủ mi ngước mắt, con ngươi đen và sâu kịt sâu thẳm dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa, không cảnh báo mà đốt cháy Nam Mẫn.

Đã nhiều năm chưa từng lái xe, Dụ Lâm Hải lái rất chậm, gần như có thể dùng từ tốc độ rùa bò để hình dung.

Nhưng Nam Mẫn không hề ghét bỏ, cũng không thúc giục anh, cô biết, cầm tay lái một lần nữa đối với một người từng gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng là một việc rất khó khăn.

Ngay cả bản thân cô, sau khi cha mẹ bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, tiếp đến lại là người đàn ông cô yêu thương cũng rơi vào tình cảnh tương tự, trong lòng cô vẫn luôn tồn tại ám ảnh đối với xe cộ, từ đó cũng không còn thấy bóng dáng của cô tại các bãi đậu xe ngầm nữa.

Cô tận mắt chứng kiến Dụ Lâm Hải từng bước hồi phục sau khi bị liệt nửa người, từ nằm đến ngồi, từ ngồi đến quỳ, rồi từ quỳ sang đứng… từng bước này đã phải gánh chịu biết bao cay đắng khổ sở cùng mồ hôi và nước mắt.

Những giọt nước mắt đó là nước mắt của người thân.

Ngay cả giai đoạn đau đớn nhất sau ca phẫu thuật, cô cũng chưa từng thấy Dụ Lâm Hải khóc, đối với một người đàn ông đầy nhựa sống như anh, nước mắt thường chỉ thầm chảy ngược vào trong tim.

“Đừng chê tôi lái xe chậm, đã lâu rồi chưa lái nên cần phải làm quen một lúc”..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play