Môi Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng, không biết là do uống rượu quá nhiều hay sao mà đầu anh bắt đầu đau.

Anh giơ tay lên ấn huyệt Thái Dương, giọng khàn khàn: “Hôm nay người đó đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nam Mẫn, hai người trông có vẻ thân thiết lắm”.

“Cái gì?”

Phó Vực cũng tròn mắt kinh ngạc: “Quyền Dạ Khiên quay về thành phố Nam rồi hả? Nam Mẫn còn quen biết anh ta ư?”

Theo anh ta biết, hai năm trước Quyền Dạ Khiên luôn ở nước ngoài, vùng Đông Á, Đông Nam Á và tam giác vàng đều có dấu chân của anh ta, đi đến đâu là nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu ở đó, khiến con người ta chìm vào hoang mang, hoảng sợ.

Người đời đồn rằng cậu chủ Dạ nhà họ Quyền gây chiến là để báo thù cho mẹ, không ai biết mẹ anh ta là ai, báo mối thù thế nào.

Không ngờ anh ta lại quay trờ về thành phố Nam, thế tức là thù giết mẹ đó đã được báo xong rồi hả?

Dụ Lâm Hải nghe Phó Vực nói thế thì đôi đũa trong tay chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Phó Vực: “Cậu cũng có thù hằn gì với Quyền Dạ Khiêm hả?”

“Tôi với anh ta có thù hằn rất lớn”.

Phó Vực hừ lạnh, lùa hai đũa cơm vào miệng, sau khi nuốt xuống thì lải nhải với Dụ Lâm Hải: “Bố tôi với bố tên đó là hai ông bạn già, hơn nữa còn là anh em kết nghĩa, Trước kia, quan hệ hai nhà rất tốt, thường xuyên qua lại, nhưng tên Quyền Dạ Khiên đó ỷ mình lớn hơn tôi vài tuổi, cứ đè trên đầu tôi, hồi bé còn bắt tay với thằng anh khốn nạn kia ức hiếp tôi, cái lần tôi suýt chết đuối đó là do anh ta làm!”

Dụ Lâm Hải nghe anh ta thao thao bất tuyệt, chỉ hỏi đúng một câu: “Cậu đánh không lại người ta hả?”

Như bị đâm trúng tim đen, Phó Vực lập tức nổi đóa.

“Ai nói tôi đánh không lại?”

Phó Vực vỗ bàn, không phục nói: “Hồi trước tôi yếu như con gà vậy, tất nhiên là không đánh lại anh ta, nhưng bây giờ khác rồi, tôi xuất thân là đặc công, làm gì có cửa đánh không lại Quyền Dạ Khiên?”

Dụ Lâm Hải từ chối cho ý kiến về vấn đề này, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay tôi có làm vài đường với anh ta”.

“Cái gì? Cậu đánh với anh ta hả?”

Phó Vực giật mình, lại không nhịn được hỏi: “Anh ta thắng hả?”

“Không phân thắng bại”, Dụ Lâm Hải nhớ tới những ngón đòn sát phạt tàn nhẫn của Quyền Dạ Khiên, ánh mắt tối sầm, nặng nề nói: “Chẳng được mấy chiêu, Nam Mẫn đã bảo dừng lại”.

Phó Vực nhăn mũi, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một vở kịch hết sức đặc sắc.

“Bên cạnh Nam Mẫn đúng là nhiều ngọa hổ tàng long, một Bạch Thất xong rồi, lại có thêm thái tử Quyền môn.

Nhưng nhà họ Nam và nhà họ Quyền đều là những nhà quyền quý tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Nam, một nhà giàu có nức tiếng thành phố Nam, một bên là vị vua của bóng tối thành phố Nam, quen biết nhau cũng không có gì kỳ lạ, có lẽ Nam Mẫn và Quyền Dạ Khiên cũng là thanh mai trúc mã cùng trưởng thành”, Phó Vực phân tích rành mạch rõ ràng.

Nhưng mỗi một câu anh ta nói ra, sắc mặt Dụ Lâm Hải lại tối đi một phần, thức ăn trong chén cũng không còn mùi vị gì nữa.

Anh đặt đũa lên chén tạo thành tiếng “keng” giòn tan, lạnh lùng nói: “Làm gì có nhiều thanh mai trúc mã như thế, tưởng đang quay phim truyền hình đấy hả?”

Dù là thanh mai hay trúc mã, anh cũng phải tách ra khỏi cô, không cho phép có sự tồn tại của bọn họ!

“Này, cậu không ăn nữa hả?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play