Sau đó bàn tay nhỏ kéo tay áo của Cố Hoành, Cố Hoành quay đầu nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ta, thầm buồn cười: Không hổ là sư muội nhà mình, còn biết bảo vệ anh ta.



Dụ Lâm Hải xuống khỏi chiếc giường ở trong căn nhà thuê dài hạn của Phó Vực ở Thủy Vân Gian.

Không biết có phải trong xe đợi cả một đêm ngủ không ngon không, đầu óc ong ong, ồn ào như giống như vũ trường.

Lời của Nam Mẫn không ngừng vang vọng bên tai anh, kể cả vẻ mặt khi cô nói chuyện, và đáy mắt đó, tất cả mọi thứ đều khiến anh khó mà quên được.

Cô nói, cô đã không còn yêu anh nữa.

Khóe miệng Dụ Lâm Hải hiện lên nụ cười khổ, bất kể là ai, bị anh đối xử lạnh nhạt ba năm, tình yêu có nồng cháy đi nữa cũng sẽ lạnh lòng.

Càng huống hồ là cô cả nhà họ Nam kiêu ngạo tự trọng.

Nhưng nghĩ cũng biết, khi anh đề nghị ly hôn với cô, cô đứng trước mặt anh, nước mắt chảy dài hỏi anh: “Có thể đừng ly hôn không?’, lúc đó, cô đã đánh cược toàn bộ lòng tự tôn của mình.

Chỉ tiếc rằng, lúc đó mình như bị đánh mất lương tâm, trong mắt chỉ có Trác Huyên, không nhìn thấy người phụ nữ khác.

Biết rõ mình tàn nhẫn, nhưng vẫn quyết định đau dài chi bằng đau ngắn, tàn nhẫn chém đứt cuộc hôn nhân giữa họ.

Nhưng bây giờ anh lại hối hận.

Còn người phụ nữ luôn lặng lẽ chờ đợi phía sau anh, thật lòng với anh, đã không còn muốn dừng chân vì anh.

Tất cả đều là anh tự làm tự chịu, có thể trách được ai?

Bốn giờ chiều, Dụ Lâm Hải lại đến tập đoàn Nam thị.

Đã có tấm gương Hoàng Y Y bị đuổi việc, lần này các nhân viên lễ tân làm theo trình tự công việc của mình, không vì khuôn mặt anh tuấn của Dụ Lâm Hải mà mở cửa sau.

Mỹ sắc đương nhiên quan trọng, nhưng so với mỹ sắc, công việc của họ quan trọng hơn, không thể vứt!

Không đợi Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu lên tiếng, các nhân viên lễ nhân nở nụ cười nghiêm túc: “Xin lỗi anh, nếu không hẹn trước, anh không thể lên phòng, việc này không phù hợp với quy định công ty chúng tôi”.

Hà Chiếu tiến lên nói chuyện, khách sáo nói lần này họ có hẹn trước, nhưng các nhân viên lễ tân giống như bị một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, người nào cũng sẵn sàng đón địch, không chịu cho họ lên.

Thấy sắp bị từ chối ngoài cửa lần thứ ba, Dụ Lâm Hải thở ra bực bội, đang chuẩn bị gọi điện cho Nam Mẫn, thang máy của văn phòng tổng giám đốc bỗng được mở ra, Cố Hoành từ trong đi ra.

Anh ta đi thẳng về phía Dụ Lâm Hải, khách sáo lịch sự nói: “Tổng giám đốc Dụ, để anh đợi lâu rồi, tổng giám đốc Nam đang đợi anh ở văn phòng, mời anh đi theo tôi”.

Sau đó dưới ánh mắt kinh hãi ngạc nhiên của các nhân viên lễ tân, Dụ Lâm Hải đi vào thang máy theo Cố Hoành.

Hà Chiếu ngảng đầu ưỡn ngực, cùng coi như có cảm giác mở mày mở mặt.

Nam Mẫn đối xử với chồng cũ hoàn toàn khác với đối tác hợp tác kinh doanh.

Thang máy đi thẳng lên tầng mười bảy, khi Dụ Lâm Hải đi ra cùng với Cố Hoành, các nhân viên của văn phòng tổng giám đốc đều đứng lên, cung kính lẽ phép chào hỏi anh: “Chào tổng giám đốc Dụ”.

Không phải Dụ Lâm Hải chưa từng thấy sự tiếp đãi long trọng như vậy, thậm chí không thấy lạ, nhưng có thể nhận được sự tiếp đãi như vậy ở chỗ Nam Mẫn, thực sự không dễ dàng.

Dụ Lâm Hải tự cười chễ giễu, đúng là được yêu quý mà kinh sợ.

Cố Hoành dẫn dầu đi phía trước, gõ cửa: “Tổng giám đốc Nam, tổng giám đốc Dụ đến rồi”..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play