Sau khi hai người họ đi khuất bóng, Hà Chiếu bước tới hỏi Dụ Lâm Hải đầy bất an: “Tổng giám đốc Dụ, bố con nhà họ Lí này không phải là hạng lương thiện gì, bọn họ sẽ không tính sổ lên đầu phu nhân mà rắp tâm trả thù chứ?”
Vẻ mặt của Dụ Lâm Hải chợt lạnh đi, anh biết thái độ làm người của bố con nhà họ Lí, cũng không phải hoàn toàn không để tâm.
“Cậu cử người theo dõi mọi động thái của họ, phát hiện bất kỳ hành động không thích hợp nào lập tức báo cáo lại cho tôi, bao gồm cả Nam Mẫn bên kia, điều hai người tới đó để mắt sát sao một chút”.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Hà Chiếu nhận lệnh rời đi.
……
Sau bữa tối, Nam Mẫn tới phòng máy chọn một khối vật liệu, dự định khắc một món đồ chơi để luyện tay.
Sau khi trở về thành phố Nam cô vẫn luôn bận rộn với đống việc lớn việc nhỏ của công ty không rút ra được thời gian rảnh, kỹ thuật gần như bỏ bê, nếu không luyện một ngày tay liền cứng lại.
Cô ngồi dưới ánh đèn, tay cầm con dao khắc một cục vàng.
Khối vàng rực rỡ cho dù mẩu vụn cũng là tiền, nhưng Nam Mẫn lại không cảm thấy chút tiếc rẻ, hạ dao vừa nhanh vừa chuẩn xác, dọc theo những đường rãnh tinh xảo trong chốc lát liền khắc ra một đóa hoa hồng, sống động như thật.
Nghề thủ công này có thể coi là kỹ năng độc nhất vô nhị của nhà họ Nam bọn họ, mỗi thế hệ chỉ chọn một người thừa kế, ông nội truyền cho bố, bố truyền lại cho cô.
Khi Nam Mẫn lên ba tuổi đã ngồi trong lòng bố cầm dao khắc bắt đầu chạm khắc đồ vật, không biết đã lãng phí mất bao nhiêu vàng bạc đá ngọc mới luyện thành một tay kỹ thuật như hôm nay.
Chỉ là không ai ngoại trừ gia đình của cô biết đến việc cô có tài năng này, Dụ Lâm Hải cũng không ngoại lệ.
Vừa khắc xong một đóa hồng, Nam Mẫn đang định khắc một bông hồng khác thì điện thoại nội bộ đổ chuông, cô đứng dậy nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của quản gia Triệu, nói rằng Nam Nhã muốn gặp cô.
“Để cô ta vào đi”.
Nam Nhã cảm thấy đã phải chịu hết tất cả ấm ức cả đời này trong mấy ngày nay, từ sau khi Nam Mẫn quay về, cô ta chưa được một ngày bình yên thoải mái!
Cứ cách ba năm ngày lại bị cấm nhốt, cô ta muốn ra cũng không ra được, bị người khác canh chừng, giống như ngồi tù, đúng là sống không bằng chết.
Hôm nay khó khăn lắm nhân lúc đi vệ sinh, cô ta gọi điện cho Nam Ninh Bách cầu cứu, bảo bố mau chóng đến giải cứu cô ta, nhưng Nam Ninh Bách chìm đắm vào trong đá thạch không rút ra được, không quan tâm nổi con gái của mình.
Nói chiếu lệ vài câu rồi tắt máy, khiến Nam Nhã tức gần chết.
Ông bố mê tiền tài này, đến lúc quan trọng lại không dựa vào được.
Nam Nhã ngồi trên bồn cầu, lòng như lửa đốt, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, cô ta sớm muộn cũng sẽ bị Nam Mẫn làm phát điên.
Cô ta cảm thấy mình không thể cứng đầu đối chọi với Nam Mẫn, không có được kết quả tốt đẹp gì.
Hơn nữa, cô ta không thể đơn độc đấu tiếp như vậy, cô ta cần một trợ thủ.
Nam Nhã cắn miệng khổ sở suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, gọi đến một số điện thoại, thành bại chỉ trong hành động này thôi!
“Chị cả”..