Nam Mẫn không nghĩ đó là chuyện lớn lao gì, nhìn nhóm wechat trống rỗng vắng lặng, bồn chồn hỏi: “Sao các anh ấy còn chưa tới mắng em?”

“Vớ vẩn! Em hỏi họ xem có nỡ lòng không?”

Bạch Thất hừ lạnh một tiếng: “Đều nói xong cả rồi, mọi người đều có chức trách riêng, thế giới mạng giao cho anh bảo vệ, về sau em vẫn nên tránh xa loại chuyện này ra chút, anh sẽ giúp em xử lý, không cần thiết phải lộ diện, biết không?”

Nam Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút bất đắc dĩ đáp: “Anh nhỏ, em đã trưởng thành rồi, có thể tự bảo vệ mình.

Các anh có cuộc sống riêng của bản thân, không cần phải tốn công sức vì em nữa”.

“Vậy không được, bảo vệ em là trách nhiệm thiêng liêng của bọn anh, các anh mỗi người một tay cũng đủ để chống đỡ một khoảng trời cho em”.

Bạch Lộc Dư nói như một lẽ dĩ nhiên: “Em cũng đừng tưởng rằng bản thân khôn lớn thì cánh cũng cứng rồi, không hiếm lạ các anh nữa.

Dù bao nhiêu tuổi em vẫn là em gái nhỏ của các anh, phải ngoan ngoãn nghe lời các anh, biết chưa?”

Nam Mẫn xoa xoa lông mày, khẽ thở dài: “Tốt hơn hết anh vẫn nên mau chóng tìm chị dâu cho em đi, đợi khi mọi người đều kết hôn rồi sẽ không phải nhọc lòng vì em nữa”.

Bạch Thất cười ha hả: “Anh cả còn chưa có bạn gái, bọn anh càng không vội.

Anh hai em càng không cần phải lo lắng, bên người anh ấy trước nay chưa từng thiếu phụ nữ, giống như cắt rau hẹ vậy, một nhánh nối tiếp một cọng”.

Hai anh em tán gẫu việc nhà vài câu, Bạch Thất lại hỏi: “Đúng rồi, anh ba hôm nay cũng gọi điện thoại cho anh, nói rằng bộ phim của anh ấy sắp đóng máy rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về, em không cần phải lo âu chuyện của truyền thông Tinh Vực nữa, anh ấy trở lại sẽ giải quyết”.

“Anh ấy trở về đương nhiên là tốt, nhưng em cũng có thể xử lý chuyện của truyền thông Tinh Vực… được rồi, đợi anh ấy trở lại rồi nói, có một số việc quả thực cần phải thảo luận với anh ấy”.

Nam Mẫn mệt mỏi nói: “Anh còn chuyện gì nữa không, không còn thì em cúp máy đây!”

“Còn có chuyện nữa!”

Ở đầu dây bên kia Bạch Thất khẽ ho: “Cái đó, có chuyện không biết có nên nói với em không”.

Nam Mẫn nhíu mày: “Đừng nói nhảm nữa, mau nói đi”.

“Anh vừa nhận được tin tập đoàn Dụ Thị vốn luôn có hợp tác quảng cáo cùng truyền thông Tinh Vực, bao gồm cả một số bộ phim nhận được tài trợ quảng cáo của Dụ Thị trong khoảng thời gian dài rồi, nhưng chiều nay lại truyền ra thông tin tập đoàn Dụ Thị đã ngừng hợp tác với Tinh Vực, phải tìm một đối tác quảng cáo mới.

Tổng giám đốc của Tinh Vực- Lí Long Thăng sốt ruột gần chết, buổi chiều liền ngồi máy bay dẫn theo Lí Bân tới thành phố Bắc, anh nghĩ Dụ Lâm Hải ra đòn này 80% là vì em”.

Bạch Thất đoan chính suy đoán.

“Không thể nào”.

Nam Mẫn lập tức phản bác lại: “Anh đánh giá thấp Dụ Lâm Hải rồi, anh ta không phải kiểu người hành động theo cảm tính như vậy đâu, anh cũng đánh giá cao em rồi, trong lòng anh ta em không có trọng lượng lớn đến vậy, có lẽ là điểm nào đó chưa đàm phán thống nhất chăng?”

“Vậy cũng sẽ không trùng hợp như thế, Tinh Vực buổi sáng thách thức em, Dụ Lâm Hải liền chấm dứt hợp đồng với họ, thời điểm không khỏi quá chuẩn xác rồi sao”.

Bạch Lộc Dư đáp: “Còn có, Lí Bân bị ông đây đánh, có đeo khẩu trang và kính râm cũng không che giấu được.

Có vẻ như là tới thành phố Bắc chịu đòn nhận tội rồi, thái độ trong lời tuyên bố xin lỗi kia của Tinh Vực cũng rất thành khẩn”..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play