Ngũ Thiên Kiều vẫn ngồi trên chiếc ghế dài nhóp nhép nhai mặc kệ những kẻ ngoài kia đang tìm cách phá giải kết giới. Trong khi đó Ngô Ngọc Minh cũng đã ngủ được một giấc ngon lành. Cũng phải thôi, dù năng lực chữa trị của Ngũ Thiên Kiều có thần kì tới mức nào thì với thể trạng hiện tại thì cũng không có cách nào chữa khỏi nội thương cho nha đầu kia. Những vết thương ngoài da cũng gọi là miễn cưỡng khép miệng đi.
Trong khoảng thời gian hơn hai canh giờ trôi nha,người của Nguyệt Ưng đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều. Có vài lão già đang đứng trên mái nhà, thân thủ phi phàm đang đứng quan sát cục diện. Ngũ Thiên Kiều đưa một chân lên ngang nhiên dùng đầu gối là điểm tựa chống cằm. Ban nãy bọn chúng nói cùng Ngô Ngọc Minh đoạn tuyệt quan hệ rồi,cũng là nói bây giờ nếu nàng không có khả năng chống trả thì nắm chắc vài phần Ngô Ngọc Minh cũng bị liên lụy.Đoán chừng tấm màn chắn của Ngô Ngọc Minh gọi là kết giới cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Hạ Thiền Sa dùng vung thương chém một đòn mạnh mẽ vào kết giới. Y dán chặt mắt vào nữ nhân vẫn đang thản nhiên ngồi ăn kia. Nàng ta đã ăn liên tục 4 canh giờ rồi,tại sao vẫn còn sức ăn? Trong khi nàng ta đang chỉ biết ăn thì muội muội đáng thương của y đang bị giày vò ở biệt phủ. Muội muội từ khi ở khách điếm trở về liền thất thần,lúc khóc lúc cười,lúc nhìn vô định,khi thì điên loạn gọi mẫu thân. Sau khi biết được mọi chuyện có dính dáng đến Ngũ Thiên Kiều, y liền dùng thánh vật tra ra vị trí của nàng,mới dùng toàn bộ quyền lực của một trong tứ đại gia tộc tới đây bắt người. Nào có ngờ lại chạm trán phải đích nữ tiểu thư của Ngô gia,một gia tộc hết thời cơ chứ. Kết giới của Ngô gia.m, đâu phải thứ muốn nói phá liền phá được.
- Thiền Sa, lui lại.
Nam nhân một thân hắc y chầm chầm bước tới. Ngũ Thiên Kiều cảm nhận được sức nặng vô hình,bất giác kéo tấm màn chắn mắt xuống. Ánh mắt nàng chằm chằm nhìn vào chuyển động của nam nhân. Đoản đao lao đến kết giới với tốc độ xé gió, trực tiếp găm một lỗ nhỏ trên tấm màn chắn vô hình. Ngũ Thiên Kiều bắt đầu táy máy tay chân. Nàng cầm hạt đậu bắn thẳng về phía trước. Ngay lập tức khiến đoản đao tách làm đôi, rơi thành hai mảnh leng keng trên mặt đất. Nàng cười cười bắn hạt đậu thứ hai thông qua lỗ nhỏ vừa kịp bay ra ngoài trước khi miệng kết giới khép sau đó thản nhiên ngồi nhai tiếp.
Hạ Thiết Hàn giật mình,ngả người về phía sau. Hạt đậu cắm vào thân cây đằng sau, trực tiếp đục một đường thẳng đúng với kích cỡ của dị vật vừa xuyên qua. Nam nhân thất kinh hết nhìn thân cây rồi nhìn Ngũ Thiên Kiều vẫn đang chống cằm nhìn họ rồi nhai đậu.
Khỏi phải nói, đám người Hạ Gia mới ban nãy còn phấn chấn vui vẻ bao nhiêu thì nay thất vọng bấy nhiêu. Lần đầu thấy có người đối địch được lại đại thiếu gia của bọn họ.
Nữ nhân trong lòng động đậy, Ngũ Thiên Kiều chẳng mảy may nhìn đám người kia nữa mac cúi xuống thì thầm nhỏ giọng dỗ dành:
- Ngươi ngủ đi. Bọn chúng đánh vào đây không nổi. Ta bảo vệ ngươi.
- Ừm.
Lông mày Ngô Ngọc Minh dần dãn ra,an tâm mà ngủ tiếp. Ngũ Thiên Kiều cẩn thận chỉnh lại gối và chân cho nha đầu rồi lại hất hàm xem đám người kia tiếp tục bày ra cái trò mèo gì. Ngũ Thiên Kiều đang suy nghĩ chiến lược đối phó,vì dù sao nàng cũng thể hoàn toàn giao phó tính mạng của bản thân vào một cái lồng giam như này được. Với cả,cái gì cũng có điểm yếu. Điểm yếu của tấm kết giới này, nàng nhìn thấy rồi. Nếu đám người kia đột nhiên thông minh hơn,không nhắm vào duy nhất 1 điểm để tấn công nữa mà dàn trải tấn công từ những phía khác nhau thì có thể dễ dàng chạm tới điểm yếu chí mạng kia. Phải cân nhắc qua lại một chút a.
Sau đòn phản công đầy dứt khoát của Ngũ Thiên Kiều, đám người của Hạ gia cùng Nguyệt Ưng học viện bắt đầu nhìn Ngũ Thiên Kiều bằng ánh mắt khác,ánh mắt đầy dè chừng khi đứng trước một con hung thú hung ác. Nàng ta bị khiếm khuyết mắt mà con lợi hại đến mức ép một thiên tài như Hạ Thiết Hàn phải lui bước thì không biết nếu đôi mắt kia được chữa khỏi,có thể hủy thiên diệt địa đến mức nào. Kẻ này không thể kết thành bạn thì nhất định phải diệt. Mà từ khi Nguyệt Ưng học viện quyết định từ bỏ Ngô Ngọc Minh cùng Ngũ Thiên Kiều, thì chính là không thể thành bạn được nữa rồi. Nói cách khác chỉ có một kết cục cho Ngũ Thiên Kiều thôi, là phải giết chết nàng.
Suy nghĩ của mấy kẻ đứng trên mái nhà đều giống nhau. Bọn họ vừa mới phát lực, liền đem kết giới đánh thành từng mảnh vỡ vụn. Ngũ Thiên Kiều cũng có chút bất ngờ. Không phải ban nãy mấy lão già này nói,từ giờ Ngô Ngọc Minh không phải người của Nguyệt Ưng, ân oán của bằng hữu nha đầu cũng không liên quan đến bọn họ nên không ra tay giúp đỡ sao? Rốt cuộc tại sao lại lật bài?
Mọi chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát của Ngũ Thiên Kiều nhưng nàng vẫn không mảy may hiện một tia hoang mang nào. Hạ gia như có cứu cánh. Hạ Thiền Sa liền kính cẩn:
- Đại ơn ra tay của các vị trưởng lão,Hạ gia hẹn ngày trả lại.
- Được rồi. Các ngươi ờ lì ở Nguyệt Ưng chúng ta mãi cũng không phải là cách,lại nói chúng ta chứa chấp kẻ thù của các ngươi. Mang người đi đi.
- Tạ ơn các vị trưởng lão.
Ngũ Thiên Kiều vẫn ngồi cắn đậu. Ngô Ngọc Minh sau một rung chấn mạnh mẽ cũng đã bật dậy. Kết giới của nha đầu, bảo vật phòng thân cha tặng cứ thế mà vỡ nát rồi…
- Kiều Kiều, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Chết trước chết sau cũng là chết. Ngươi, muốn chém giết một trận không?
- Cái đó… - Ngô Ngọc Minh thoáng lưỡng lự rồi vuốt tóc cười xòa - Ta nghĩ, ta sẽ chết trước ngươi.
- Ta sẽ mang xác ngươi rời khỏi đây nếu ta còn sống.
- Ta lại hi vọng ngươi chết với ta.
- Hay là nên thế nhỉ?
Ngũ Thiên Kiều bật cười rồi đứng dậy. Vỏ đậu rơi đầy đất. Nàng bắt đầu bật chế độ cuồng loạn. Vị vua của mạt thế một thời ngủ quên,tái xuất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT