Hai ngày sau là sinh thần của hoàng đế Trạch Lan quốc. Ngũ Thiên Kiều vẫn không có động thái gì là thực sự tỉnh dậy mặc dù thỉnh thoảng ngón tay nàng vẫn động đậy không ngừng. Nàng rõ ràng nhận được cảm ứng từ bên ngoài nhưng tại sao vậy? Tại sao nàng không tỉnh lại vậy? Âu Dương Phong Ngạn lưu luyến đặt tay nàng xuống cạnh giường, lạnh giọng nhắc nhở:

- Chăm sóc vương phi cho tốt. Nàng ấy tổn thương một chút, đừng trách Âu Dương Phong Ngạn ta độc ác

- Dạ, vương gia.

- Thiên Kiều, bản vương đi một lát sẽ về với nàng.

Âu Dương Phong Ngạn đặt lên trán nàng một nụ hôn sau đó phẩy áo bước đi. A Tâm cũng không ở lại cạnh Ngũ Thiên Kiều nữa. Hôm nay nàng phải cùng Mặc Thừa Ân đi theo bảo vệ hắn. Phong Khuyết cùng Mặc Nhan đã trở về Linh Cương từ lúc vương phi ngả bệnh ba ngày sau đó. Bọn họ cũng tính là trụ cột của cả Linh Cương. Không thể vắng mặt trong thời gian quá dài được. Mà hoàng cung thâm sâu đầy quỷ kế, Âu Dương Phong Ngạn không thể không dè chừng. Mà A Tâm và Mặc Thừa Ân chính là tấm khiên vững chắc nhất của hắn, dùng cả sinh mạng này để chắc chắn rằng hắn được an toàn.

Khiểm Thúy cũng bớt chút thời gian theo người hầu ra tiễn chủ tử. Nha đầu đứng bơ vơ không thể hòa nhập, gương mặt thất thần không chút hi vọng sống.

- Khiểm Thúy, ngươi muốn ăn gì không? Khi trở về, ta sẽ mua cho ngươi.

A Tâm nhìn dáng vẻ tiều tụy của Khiểm Thúy cũng không đành lòng. Khi Ngũ Thiên Kiều ở trước cửa phủ với toàn thân đầy máu, là nha đầu phát hiện ra và đỡ nàng vào trong, cũng là nha đầu sợ vương phi không được chăm sóc chu đáo mà cái gì cũng giành làm, không để bản thân nghỉ ngơi được mấy giây. Dù nhiều lần A Tâm có cưỡng chế khóa nha đầu trong phòng nhưng nha đầu vẫn cứng đầu không nghe, không chỉ không ăn mà còn không chịu ngủ. Kế sách cuối cùng, đành để Mặc Thừa Ân,nam nhân Khiểm Thúy e dè nhất vương phủ coi bên giường, nha đầu mới miễn cưỡng nhắm mắt được vài canh giờ. Trước khi ngủ, Khiểm Thúy còn nói nhảm rất nhiều, chỉ lo thiếu nha đầu thì khi vương phi tỉnh sẽ không vui, còn khóc rất thảm, mệt mới chịu nhắm mắt. Mặc Thừa Ân cũng vô cùng đau đầu và mệt mỏi. Nếu có một cơ hội, y chỉ muốn gói nha đầu vào một cái hòm đóng lại,vứt chìa khóa đi mà thôi.

- Vương phủ đãi ngộ đồ ăn cho người hầu rất tốt. Ta không cần. A Tâm,cảm ơn ngươi.

- Ngươi muốn ăn gì? - Mặc Thừa Ân đột ngột xuất hiện sau lưng Khiểm Thúy - Ngươi phải muốn ăn.

Khiểm Thúy giật bắn mình,vội vàng tìm chỗ để núp. Mà chỗ núp an toàn nhất là sau lưng của A Tâm. Nàng nhìn nha đầu run như cầy sấy sau lưng thì bất lực cười. Lần nào mơ hồ thấy bóng dáng của Mặc Thừa Ân, Khiểm Thúy đã vội bỏ của chạy lấy người, thậm chí đánh rơi cả hài. Ai bảo, khi nha đầu cứng đầu không nghe ai nói, là y suýt nữa thì bóp cổ ép nha đầu suýt chết. Biết là y chỉ muốn dọa dẫm đơn thuần nhưng vô hình chung tạo thành ám ảnh khó phai trong lòng một nữ nhân yếu đuối như Khiểm Thúy.

- Ngươi trốn cái gì? Nói, muốn ăn gì?

- Ta...ta..muốn...hức..muốn ăn gà nướng

- Còn gì nữa? - Mặc Thừa Ân càng lớn giọng uy hiếp.

- Ta muốn...muốn...ăn bánh...

- Nghe thấy gì chưa? Ngày mai ta muốn các ngươi làm gà nướng cho nàng ta ăn. Nàng ta gầy đi một miếng thịt, ta liền giết chết các ngươi.

Mặc Thừa Ân lia mắt đến từng người hầu. Ai nấy nhanh chóng gật đầu lia lịa. Khiểm Thúy phía sau A Tâm tay chân rụng rời, ngồi bệt xuống đất,vẻ mặt ủy khuất. A Tâm cố nén không cười, nhanh chóng đỡ nha đầu dậy rồi ném nha đầu vào vòng tay của quản sự mama. Sau đó nắm cổ Mặc Thừa Ân đang một mặt cau có đuổi theo xe ngựa của vương gia.

Ở bên kia, Khiểm Thúy nước mắt lưng tròng hỏi quản sự:

- Con..con đáng ghét vậy sao? Mặc thống lĩnh chỉ bắt nạt một mình con...huhu...con không dám lại gần y nữa đâu...

- Ai da con bé này, đúng là ngây thơ. Y không ghét con, không ghét con. Mọi người ai cũng thích Khiểm Thúy.

- Nhưng...nhưng y từng xém giết con. Lúc..lúc nào cũng hung dữ với con..hức..đợi vương phi tỉnh dậy...con..con sẽ mách người...

Khiểm Thúy òa khóc đầy tủi thân. Đám người làm chỉ nhìn nhau cười đầy ẩn ủ. Nha đầu này còn nhỉ, mới được mười bảy, cùng vương phi chịu bất công ở Ngũ phủ, vốn đối với cái gì cũng tò mò, chưa hiểu biết nhiều mà Mặc thống lĩnh bắt nạt với nữ nhân nhà người ta thế này thì bao giờ mới thành gia thất được? Ai mà chẳng biết Mặc Thừa Ân cùng vương gia quen biết lâu lắm. Tính cách hai người chẳng có mấy khác biệt. Nên đồ bọn thích vốn không thể mất. Nữ nhân cũng thế, khi xác định được người đó là ai, người đó sẽ chẳng chạy thoát. Không ít người đố kị với Khiểm Thúy nhưng cũng chẳng dám làm hại nha đầu đó dù chỉ một chút. Chỉ có những người làm lão làng, lớn tuổi một chút hoặc đã gia thất đuề huề mới tức cười trước sự thể hiện tình cảm của Mặc Thừa Ân. Đúng là trong nóng ngoài lạnh. Nếu cứ phát triển thế này, bao giờ mới làm Khiểm Thúy nhận ra đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play