Sau khi mỹ nhân tỷ tỷ đi khỏi, Khương Văn Âm cũng không còn tâm tình tiếp tục ngâm mình, tùy tiện cọ cọ hai lần, lau khô nước trên người, mặc áo trong vào rồi đi ra.

Trong phòng yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, nếu không phải lửa giận trong lồng ngực còn chưa hạ xuống, nàng thậm chí có thể cảm thấy như sự tình vừa rồi giống như là chưa từng xảy ra.

Cầm khăn vừa xoa tóc, vừa mở cửa, để hơi nước trong phòng xông ra ngoài, sau đó đổ nước trong thùng tắm nước đi. Trong nước còn trôi nổi một ít cánh hoa, là do nàng làm màu nên bỏ vào, lúc đầu muốn thưởng thức mỹ cảnh ngâm mình trong cánh hoa, kết quả đều bị mỹ nhân tỷ tỷ làm hỏng.

Gió đêm hơi lạnh, tóc rất nhanh bị thổi cho khô được một nửa, sau khi đổ nước tắm về, Khương Văn Âm ngáp một cái đi vào nhà, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Đột nhiên bước chân nàng dừng lại, ánh mắt liếc về phía đồ ở trên bàn.

Ngưng thần xem xét, trên bàn còn để lại hai quả thạch lựu lớn.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc biết mỹ nhân tỷ tỷ vừa rồi trèo cửa sổ vào là bởi vì cái gì.

Những ngày gần đây, mỹ nhân tỷ tỷ trở về từ chỗ Lục Vô Hạ, kiểu gì cũng sẽ mang chút điểm tâm hoa quả về theo, đêm nay hiển nhiên cũng giống như ngày thường, chỉ bất quá không nghĩ tới nàng đang tắm, trực tiếp trèo qua cửa sổ mà vào.

Loại hành vi này, sao lại có cảm giác giống như bà ngoại đi ra ngoài ăn tiệc, trở về cũng không quên mang đồ ăn ngon phần cho cháu ngoại vậy? Mặc dù rất cảm động, nhưng không hiểu sao vẫn xấu hổ a.

Khương Văn Âm cầm một quả thạch lựu, răng rắc một tiếng bẻ ra, bóc lấy bỏ vào trong miệng 2 viên hạt lựu đỏ như hồng ngọc, cảm giác chua ngọt bùng nổ ở trong miệng, nàng lộ ra khuôn mặt vui vẻ, việc không vui vừa rồi sớm đã bị nàng quên lãng.

Ai, miệng lưỡi chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, chính là nói mỹ nhân tỷ tỷ.

Từ từ ăn xong quả lựu trong tay, nàng đem vỏ cùng hạt đi vứt, sau đó rửa sạch tay, lại đi đắp mặt bằng dược cao màu xanh nhạt, nhắm mắt lại đi ngủ.

Nghe thấy động tĩnh ở sát vách, Khương Trầm Vũ đẩy cửa phòng ra, mặt không thay đổi đi ra ngoài, gió đêm thổi lên sợi tóc của hắn, váy áo rộng lớn tung bay theo gió, trăng tròn tản ra ánh sáng nhu hòa rơi xuống dưới chân hắn, dường như tiên tử muốn cưỡi gió bay đi. truyện kiếm hiệp hay

Ánh mắt hắn lãnh đạm, mắt nhìn khung cửa sổ đen như mực bên tay trái, tựa như vừa nghĩ đến cái gì không vui, sắc mặt trầm xuống, chắp tay sau lưng, sải bước đi về phía dãy núi sau trại tối như mực, bộ dáng này của hắn so với khuôn mặt ôn nhu ban ngày hoàn toàn tương phản. (Mei: Ôn nhu, khi nào? ở đâu? ai thế?)

Ánh trăng bao phủ vẽ lên địa hình ngọn núi phía sau, dưới chân núi ẩn ẩn có một dòng suối nhỏ, suối nước róc rách, ở dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng bàng bạc lấp lánh, trong rừng cây chim nhỏ chuyển cành không ngừng, con đường xung quanh mọc đầy cỏ dại, Khương Trầm Vũ dạo chơi đến gần, tự mình ngụp xuống dòng suối lạnh buốt như băng.

Một lúc lâu sau, hắn từ từ nhắm mắt từ trong nước nổi lên, từng giọt nước trong suốt trượt dài từ mi mắt thon dài ngạo nghễ xuống cằm, theo đó chui vào vạt áo, gương mặt trắng nõn lộ ra một cỗ quạnh quẽ.

Khương Trầm Vũ mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo sáng rực.

Tiểu Đào là một cô nương đáng yêu, hành động cũng rất nhanh, ngày thứ hai liền dùng hạt dẻ làm được rất nhiều đồ ăn, đựng ở trong hộp cơm, lựa giờ ăn cơm đưa cho Khương Văn Âm.

"Tiểu Khương muội muội, tỷ tỷ ngươi không có ở đây sao?" Tiểu Đào mang theo hộp cơm, nhón mũi chân nhìn quanh phòng.

Khương Văn Âm: "Tỷ tỷ sáng sớm đã ra ngoài, bình thường khoảng ban đêm mới trở về, ngươi tìm tỷ tỷ ta có chuyện gì sao?"

Tiểu Đào: "Ca ca ta vài ngày nữa sẽ thành thân, ta đến mời các ngươi ngày đó đến nhà ta uống rượu."

Mỹ nhân tỷ tỷ lạnh lùng như vậy, tính cách cùng lời lẽ độc địa, đoán chừng sẽ không đi tham gia hôn lễ của ca ca của Tiểu Đào.

"Chờ tỷ tỷ về, ta sẽ nói cho nàng biết." Khương Văn Âm nói.

Tiểu Đào dúi hộp cơm vào trong tay nàng, cười tủm tỉm nói: "Nói như vậy rồi, đến ngày đó các ngươi nhất định phải tới."

Sau khi đưa đồ đến nơi, Tiểu Đào liền trở về nhà, Khương Văn Âm mở hộp cơm ra ăn vụng một miếng thịt, sau đó lại đậy nắp lại, mang vào trong phòng định để Lâm cô cô tối nay hâm lại cho các nàng.

Lúc chiều, Cẩm Nương chạy tới kéo nàng cùng đi đến chỗ Thiều Nương rang hạt dẻ, Khương Văn Âm vừa vặn không có chuyện để làm, liền đi cùng nàng.

Cẩm Nương kéo nàng vào nhà, đưa cho nàng một chén nước, "Thiều Nương tỷ tỷ đang ở trong phòng làm y phục cho Lục tiên sinh, nương của ta ra bờ sông giặt quần áo, ngươi uống nước trước đi, chúng ta chờ một lúc rồi bắt đầu rang hạt dẻ."

Khương Văn Âm gật đầu, đợi nàng lấy hạt dẻ ra, cùng rửa tay sạch sẽ, sau đó dùng dao phay tại hạt dẻ trên cắt cái miệng nhỏ, phóng tới trong nồi chậm rãi lấy rang, lại xa xỉ thả một nắm đường đỏ.

Chờ hạt dẻ rang đường ra lò, Cẩm Nương đầu tiên màn một bát cầm đi cho Thiều Nương, rồi mới lôi kéo Khương Văn Âm ngồi ở dưới bóng cây trong sân, vừa ăn vừa nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Khương cô nương, ngươi cùng Khương cô nương và Lục tiên sinh là quan hệ như thế nào, vì sao lại đến trại của chúng ta?"

Khương Văn Âm bóc một cái hạt dẻ, " huynh trưởng của Lục tiên sinh cùng phụ thân ta là hảo hữu. Còn tại sao chúng ta lại tới trại Thanh Phong, nguyên nhân có chút phức tạp, tạm thời không thể nói rõ cho ngươi."

Cẩm Nương chống cằm nói: "Vậy có phải là các ngươi cũng sẽ rời đi?"

Khương Văn Âm gật đầu, "Trước khi mùa đông tới, chúng ta sẽ rời đi."

Cẩm Nương trong ánh mắt non nớt nhiều thêm một tia sa sút, "Ta cũng muốn xuống núi."

"Dưới núi cũng không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu, sinh hoạt bên trong trại an toàn lại yên bình, không có gì không tốt." Khương Văn Âm cho là nàng nghĩ tới thế giới bên ngoài, liền mở lời an ủi.

Cẩm Nương lắc đầu, "Ta muốn xuống núi, là bởi vì muốn đi tìm cha ta."

"Cha ngươi?"

"Nhà ta vốn đến từ Hồ Châu, nhưng Hồ Châu có lũ lụt, khiến toàn thôn chúng ta bị nhấn chìm, cha mẹ ta liền mang theo chúng ta tới Tương Châu kiếm ăn, về sau cha ta bị lừa đi lợp nhà cho người ta rồi không trở lại nữa, nương ta cùng ta kém chút đã chết đói, là Thiều Nương tỷ tỷ đã cứu chúng ta."

Khương Văn Âm vỗ vỗ bờ vai của nàng, yên lặng an ủi nàng.

Giao thông thời cổ đại không tiện, tin tức bế tắc, có đôi khi thân nhân vừa di tán, liền cả một đời không gặp lại nhau.

Cẩm Nương cảm xúc trầm xuống một hồi, rất nhanh lại giữ vững tinh thần, ngữ khí kiên định nói: "Ta nhất định sẽ tìm được cha ta."

Khương Văn Âm cười, gật đầu nói: "Sẽ vậy."

Ăn xong hạt dẻ rang đường, Khương Văn Âm thấy sắc trời không còn sớm, thời điểm chuẩn bị rời đi, Thiều Nương từ trong nhà đi ra, kín đáo đưa cho nàng hai bộ váy, lộ ra một nụ cười ôn nhu, rồi lại đi vào nhà.

Cẩm Nương ở bên cạnh hâm mộ nói: "Thiều Nương tỷ tỷ thích ngươi, hai bộ váy này mặc dù là quần áo cũ, nhưng Thiều Nương tỷ tỷ cực kì trân trọng, không nghĩ tới thế mà lại đem cho Tiểu Khương cô nương."

Khương Văn Âm ngước mắt nhìn thoáng qua bóng lưng Thiều Nương, có chút không nghĩ ra, cuối cùng đổ cho duyên phận của nàng tương đối lớn.

Ban đêm lúc Khương Trầm Vũ trở về, hai người mặt đối mặt yên lặng ăn cơm tối, không đợi Khương Văn Âm mở miệng kể về chuyện thành thân của ca ca của Tiểu Đào, liền nghe được hắn đột nhiên mở miệng nói: "Ngày mai ta muốn theo Lục Vô Hạ xuống núi một chuyến, ngươi lưu lại trại."

Khương Văn Âm sửng sốt, sau đó nhẹ gật đầu.

Khương Trầm Vũ nhìn nàng, đuôi lông mày gảy nhẹ, "Ngươi không muốn biết, ta xuống núi làm gì sao?"

"Ngươi xuống núi làm gì?"

"Không nói cho ngươi."

"... Vậy ngươi còn hỏi ta."

Khương Trầm Vũ cười một tiếng, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng một lát, sau đó đột nhiên mở miệng nói: "Năm nay thuế bạc phương nam sẽ đi qua Tương Châu, người của Lục Vô Hạ đã hỏi thăm rõ ràng, chuẩn bị đi cướp bạc, ta đi theo cùng bọn hắn."

Khương Văn Âm: "... Ngươi đi là dùng sắc dụ địch nhân sao?" Giờ mới nhớ ra, trại Thanh Phong còn là một cái ổ thổ phỉ. Bình thường ngoài miệng lưỡi chua ngoa thì là lười biếng lăn lóc. Tay hắn trói gà không chặt, đi theo thì có khả năng giúp đỡ cái gì?

Nàng chỉ là nói đùa, nhưng Khương Trầm Vũ gọi đòn còn nghiêm túc suy tư một chút, "Cũng là một biện pháp không tệ."

Khương Văn Âm: "..." Tỷ tỷ ngươi nói nghiêm túc sao?

Thấy được biểu cảm của nàng, Khương Trầm Vũ cười lên ha hả, "Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao?"

Khương Văn Âm: "..."

Nhan cẩu thì làm sao, nhan cẩu nên phải bị khinh bỉ sao?

Khương Trầm Vũ nâng cằm lên, cướp lấy đôi đũa nàng đang định gắp thịt, khuôn mặt lại có chút bối rối nói: "Ngươi vì cái gì lại không phản đối?"

Khương Văn Âm liếc mắt, "Tại sao ta phải phản đối?"

Mặc dù không có tận lực để ý, nhưng nàng cũng không ngu ngốc, mỹ nhân tỷ tỷ không ngại cực khổ tìm gặp Lục Vô Hạ, khẳng định là chuyện rất trọng yếu, mà chuyện này tám chín phần mười có quan hệ với nam chính.

Nàng không muốn dính líu đến nam chính, nhưng nếu nam chính có thể đăng cơ, Khương gia sẽ được sửa lại án xử sai, nàng cùng mỹ nhân tỷ tỷ cũng không cần tiếp tục lang bạt khắp nơi, nơm nớp sinh sống trong lo sợ.

Vì lẽ đó chuyện mỹ nhân tỷ tỷ làm, nàng không phản đối cũng không can thiệp.

Khương Trầm Vũ ngưng thần chăm chú nhìn nàng một lát, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, ý vị thâm trường nói: "Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không đơn giản mà chết như vậy."

Cái mạng này của hắn, là vô số người dùng mạng đổi lấy, hắn cực kì trân quý.

Khương Văn Âm liếc mắt dò xét hắn một cái, "Hi vọng ngươi có thể nói được làm được, ta cũng không muốn đi gây sự với Lục Vô Hạ."

Khương Trầm Vũ: "Ngươi còn có lời nói với ta sao?"

Khương Văn Âm nghĩ nghĩ, ngước mắt nghiêm túc nhìn hắn, "Sau khi rời khỏi trại Thanh Phong, ngươi còn có thể liên hệ với Lục Vô Hạ sao?"

Khương Trầm Vũ có chút hăng hái mà nhìn nàng, "Tự nhiên sẽ có cách."

Khương Văn Âm: "Ta không có gì có thể nói, chỉ là muốn nói cho tỷ tỷ một điều, nếu có một ngày gặp được một người tên gọi là Triệu Hành, nhất định phải cách hắn xa một chút."

Triệu Hành là danh tự của nam chính, tương lai sẽ cùng nữ chính tiến hành một trận đồ tình yêu ngược thân ngược tâm, mỹ nhân tỷ tỷ là bạch nguyệt quang của hắn, tám chín phần mười sẽ trở thành nữ phụ pháo hôi. Vào thời điểm hiện tại mỹ nhân tỷ tỷ hợp tác cùng Lục Vô Hạ, tương lai khẳng định sẽ gặp nam chính, cho nên nàng cần đề phòng nam chính, khiến độ hảo cảm của mỹ nhân tỷ tỷ đối với nam chính về âm vô cực.

Khương Trầm Vũ biểu cảm bỗng nhiên vi diệu, "Triệu Hành?"

Khương Văn Âm gật đầu, "Tỷ tỷ phải ghi nhớ, hắn không phải người tốt lành gì, nếu gặp tuyệt đối không được để ý đến hắn."

Khương Trầm Vũ thật sâu nhìn nàng, "Làm sao ngươi biết hắn không phải người tốt, ngươi quen hắn?"

Khương Văn Âm: "Ta không biết hắn, nhưng lại nghe qua đồn đại kể về hắn."

Khương Trầm Vũ giống như là cảm thấy rất hứng thú, nhíu mày nói: "Vậy ngươi nói ta nghe một chút, hắn có lời đồn đại gì?"

Khương Văn Âm mặt không đổi sắc nói: "Triệu Hành là một tên háo sắc, thấy nữ nhân xinh đẹp liền không rời nổi mắt, nhất là mỹ nhân giống tỷ tỷ vậy, nhất định phải cẩn thận."

Khương Trầm Vũ gật gật đầu, "Nghe cũng có chút quá đáng."

Khương Văn Âm vô cớ thêu dệt thêm: "Tồi tệ nhất là, sau khi thê tử hắn mang thai, hắn còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm!"

"..." Khương TrầmVũ rơi vào trầm tư, chẳng lẽ là kẻ trùng tên trùng họ với hắn?

- -----------------

Mei: Thê tử mang thai không quan tâm là sự thật, nhưng ăn chơi đàn đúm thì không. Anh Triệu ở bên ngoài chắc là chỉ có đang giết người thôi. Còn về cái sự thật được nhắc ở trên kia, mời các bác chờ plot twist

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play