"Thanh Phong trại không cho phép người ngoài tiến vào, cho dù nàng ấy là nữ nhi của Khương Yển Trừng cũng không thể cứ vậy mà phá hỏng quy củ này. Phụ thân của Từ Diễm là Từ Thành hiện đang làm ăn tại phủ Tương Châu, nếu ngươi đồng ý, ta có thể phái người đưa nàng ấy đến chỗ Từ Thành. Từ Thành đối với ta trung thành tuyệt đối, chắc chắn sẽ dốc lòng chăm sóc Khương thất cô nương." Lục Vô Hạ đuôi mắt ửng đỏ, biểu lộ có chút thấp thỏm, lộ ra bộ dạng 'nếu ngươi không đồng ý, có thể lại thương lượng'
Khương Văn Âm: Cái này có chút tiêu chuẩn kép a, nàng cùng mỹ nhân tỷ tỷ đều từ một cha sinh ra, dựa vào cái gì mỹ nhân tỷ tỷ có thể vào, còn khi nàng vào thì chính là phá hư quy củ? Xì, nếu không phải hai người tuổi tác chênh lệch quá lớn, nàng sẽ hoài nghi mỹ nhân tỷ tỷ có phải là có mối quan hệ nào đó với hắn không.
Lục Vô Hạ dáng dấp nho nhã tuấn tú, mi thanh mục tú, cái mũi vừa cao lại thẳng, có được một gương mặt tuấn mỹ, cũng không phải là không xứng với mỹ nhân tỷ tỷ, chỉ là hắn là cữu cữu của nam chính, mỹ nhân tỷ tỷ lại là bạch nguyệt quang của nam chính, quan hệ này có chút loạn a.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ miên man bất định, Khương Trầm Vũ đột nhiên nhìn qua, nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn đi cùng ta, hay là đi phủ thành?"
Khương Văn Âm nghĩ nghĩ hỏi: "Tỷ tỷ muốn ta đi đâu?" Thiên hạ không có tiệc nào là tiệc không tan, nàng cố đi chỗ kia cũng không để làm gì.
Khương Trầm Vũ nhìn nàng chăm chú, "Trả lời ta là được."
Khương Văn Âm trung thực nói: "Đi phủ thành."
Lục Vô Hạ không phải đã nói sao? Thanh Phong trại không cho phép người ngoài tiến vào, nàng cứ theo đến đó chẳng phải là xin được chết không tử tế sao.
Khương Trầm Vũ sầm mặt lại, thâm trầm nói: "Ngươi quả nhiên vẫn băn khoăn muốn đi nhờ cậy gã Si biểu ca kia."
Khương Văn Âm: A?
(Mei: Lần đầu đọc đoạn này tui đã nghĩ, anh trai nhà ta đây là lần đầu tiên thực sự bị chị nhà vả cho một cú. Anh tưởng người ta thèm dính lấy anh hả?)
Hồi tưởng hồi lâu, nàng cuối cùng từ trong trí nhớ của nguyên chủ nhớ ra, biểu di nãi nãi nhà nội của nàng chính là họ Si, về phần vị Si biểu ca này thực ra cùng với nguyên chủ không có quen biết, nhưng nghe nói tài học hơn người. Lúc hai tỷ muội mới tới Tương Châu, nguyên chủ nói gần nói xa đều nhắc đến Si biểu ca, không nghĩ tới bị mỹ nhân tỷ tỷ vẫn nhớ kỹ.
Không phải, cái giọng như đi bắt gian này của ngài là sao? Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không cảm thấy chính mình quản quá nhiều sao?
Cảm nhận được ánh mắt có thể giết người kia của hắn, Khương Văn Âm hắng giọng, quang minh lẫm liệt nói: "Si biểu ca là ai, ta làm sao không nhớ rõ?"
Khương Trầm Vũ: "..."
Hắn ngưng thần nhìn chăm chú Khương Văn Âm hồi lâu, cười khẽ một tiếng, quay đầu về phía Lục Vô Hạ nói: "Nàng ta là đồ đần, bị người bán đi cũng không biết, mang theo đi."
Khương Văn Âm: "..." Ta không cần mặt mũi sao?
Lục Vô Hạ nhìn về phía Khương Văn Âm, dò xét hồi lâu, sau đó hướng Khương Trầm Vũ ngữ khí ôn hòa nói: "Được."
Khương Văn Âm: Đừng tưởng rằng nàng không chú ý, đại huynh đệ này lúc nhìn nàng trong ánh mắt tràn đầy đề phòng, nhưng lúc nhìn mỹ nhân tỷ tỷ, con ngươi lại nhu hòa như nước, làm người không nên quá thiên vị.
Còn có, không phải nói Thanh Phong trại không cho phép người ngoài tiến vào, làm sao mỹ nhân tỷ tỷ mới nói một câu, đại huynh đệ này liền lập tức đồng ý, nói thay đổi là thay đổi dễ vậy sao?
Lục Vô Hạ nhìn khắp bốn phía, ánh mắt rơi vào dưới gốc cây, nhìn thấy gã râu quai nón còn bị cột, biểu lộ rất đáng thương, ngừng một chút nói: "Từ Diễm tính tình bất ổn, trở về ta liền để hắn đi lãnh phạt."
Khương Trầm Vũ tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm, liếc mắt nhìn qua râu quai nón một cái, nói: "Tùy ý."
Lục Vô Hạ thở dài một hơi, phất phất tay, lập tức có hai người tiểu đệ của hắn tiến lên cởi trói cho râu quai nón.
"Diễm ca, ngươi không sao chứ!" Hai tiểu đệ nhỏ giọng nói.
Râu quai nón không lên tiếng, quay đầu mắt nhìn Khương Trầm Vũ, ủ rũ cúi đầu đứng lên, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng nam nhân mặt không thay đổi kia.
Lục Vô Hạ ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, hỏi thăm ý kiến của Khương Trầm Vũ, "Sắc trời không còn sớm, nơi này cách Thanh Phong trại một đoạn lộ trình, không bằng trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai xuất phát?"
Khương Trầm Vũ thờ ơ gật đầu, quay người hướng vào trong nhà gỗ, đi hai bước lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại hướng Khương Văn Âm ngoắc ngoắc ngón tay.
Khương Văn Âm: "Làm gì?"
Khương Trầm Vũ: "Ngươi chẳng lẽ muốn đợi ở bên ngoài cả đêm?"
Khương Văn Âm: "Tỷ tỷ cùng Lục tiên sinh hẳn là còn có chuyện muốn nói, ta cũng đi vào không thích hợp."
Mặt trời sắp xuống núi, ráng mây dần tan ra, nhuộm đỏ nửa bầu trời, chim bay về tổ, ba người sau khi đi vào nhà, một thủ hạ của Lục Vô Hạ cũng rất nhanh tiến vào, dọn dẹp sạch sẽ những phiến gốm vỡ trên mặt đất, lại nhóm một bếp lửa trong phòng.
Ngồi cùng một chỗ vây quanh đống lửa, bầu không khí có chút trầm mặc, cũng may Thu mập nhỏ từ trong ổ leo ra, Thu Thu kêu lên, phá vỡ bầu không khí xấu hổ, Khương Văn Âm đem Thu mập nhỏ ôm tới, để nó đứng bên trên cánh tay của mình.
Thu mập nhỏ dắt giọng kêu vài tiếng, miệng há thật to, Khương Trầm Vũ miễn cưỡng liếc nhìn, nhẹ nhàng búng tay gõ lên trên trán nó, Thu mập nhỏ suýt nữa không đứng vững mà té xuống.
Khương Văn Âm đẩy tay của hắn ra, "Tỷ tỷ đừng ức hiếp nó, nó vốn đần, gõ một cái lại càng ngốc."
Khương Trầm Vũ liếc mắt nhìn nàng một cái, thu tay lại thản nhiên nói: "Đây là nó giống chủ nhân."
Khương Văn Âm mất một lúc mới nhận ra, hắn lại thay đổi phương pháp chửi mình, ôn hoà nhã nhặn nói: "Nó là do tỷ tỷ nhặt về."
Khương Trầm Vũ chống tay vào đầu, bên trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh lửa, nhìn chăm chú có thể thấy trong ánh mắt của hắn mang theo từng tia từng tia ý lạnh, dùng giọng uy hiếp nói: "Vậy liền giết nấu canh."
Khương Văn Âm: "... Không được."
"Hả?"
Khương Văn Âm: "Ta là đồ đần."
Khương Trầm Vũ: "Phì."
Nghe được một tiếng cười khẽ, hai tỷ muội cùng nhau ngước mắt nhìn sang hướng đối diện, Lục Vô Hạ buồn cười nói: "Khương thất cô nương tính khí thật tốt."
Khương Văn Âm: "... Lục tiên sinh quá khen." Nàng nếu tính khí không tốt, sớm đã bị mỹ nhân tỷ tỷ làm cho tức chết.
Lục Vô Hạ ấm áp nói: "Hành Chu... A không, Tứ cô nương bình thường cũng hay đùa giỡn như vậy sao?"
Khương Văn Âm biểu lộ nghiêm túc, "Không, bình thường tỷ tỷ so với vừa rồi còn ác miệng hơn."
Lục Vô Hạ cười lên ha hả, "Thất cô nương thật thú vị."
Đúng lúc này, Khương Trầm Vũ biểu lộ u ám mà bực bội, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi ngậm miệng."
Khương Văn Âm ho nhẹ một tiếng, cúi đầu giúp Thu mập nhỏ chải vuốt lông mao.
Lục Vô Hạ nhìn hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cơm tối là thuộc hạ của Lục Vô Hạ làm, săn được thỏ rừng gà rừng từ trong rừng cây, nướng kim hoàng xốp giòn, phía trên phủ đều đều các loại gia vị, đặc biệt ngon miệng, thậm chí so Khương Văn Âm làm đều ngon hơn.
Khương Trầm Vũ kiệm lời, cũng không thích đối đáp với Lục Vô Hạ, đại đa số đều là Lục Vô Hạ hỏi vài câu, hắn mới trả lời một câu, sau khi ăn cơm tối xong, hắn liền bị Khương Trầm Vũ không kiên nhẫn đuổi ra ngoài.
Lục Vô Hạ đứng trước cửa nhà gỗ, nhìn cửa gỗ ba một tiếng đóng lại ở trước mặt mình, cũng không tức giận.
"Con chim đần kia có gì vui, tới đi ngủ!"
"Biết rồi, ngươi nằm trên giường trước chờ ta."
Nghe được thanh âm trong phòng truyền ra, Lục Vô Hạ biểu lộ ngạc nhiên, nhịn không được tưởng tượng ra một chút về tình hình trong phòng, sắc mặt hơi bối rối, vội vàng rời khỏi khu nhà gỗ, đồng thời phân phó mấy người Từ Diễm, không cho phép ai tới gần nhà gỗ.
Từ Diễm mệt mỏi, nhịn không được hỏi: "Lục tiên sinh, Khương cô nương cùng ngài là quan hệ như thế nào?"
Lục Vô Hạ nhìn hắn một cái, tựa hồ đoán được tâm tư của hắn, biểu lộ cổ quái nói: "Mấy ngày nữa ngươi sẽ biết."
Không trách Từ Diễm, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hành Chu, cũng cho rằng hắn là nữ nhân, nếu không phải Hành Chu cho hắn nhìn hình dáng thật của mình, hắn cũng sẽ không làm cho bình trên bàn rớt xuống bể.
Gương mặt kia cùng dáng dấp cũng thật giống tam ca, chỉ là tam ca tiêu sái hơn không bị trói buộc, mà Hành Chu càng u ám lạnh lùng.
Lục Vô Hạ có chút xuất thần, hắn nghĩ là nhiều năm như vậy, cừu hận trong lòng đã sớm bị mai một, nhưng lúc Hành Chu xuất hiện ở trước mặt mình, hắn mới biết được, trong lòng mình cừu hận chưa hề nguôi ngoai.
Ánh trăng nhu hòa trút xuống tới, rơi ở trên người hắn, cái bóng thon dài có vẻ hơi cô tịch.
Ngày thứ hai sắc trời còn sớm, trong rừng cây chim còn chưa tỉnh ngủ, xung quanh nhà gỗ hoàn toàn yên tĩnh, Khương Văn Âm đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy hô hấp không được, gắng gượng nghẹn thở mà tỉnh.
Ánh sáng trong nhà gỗ rất tối, thấy không rõ xung quanh, bóng dáng ngồi bên cạnh nàng đen như mực, nàng suýt nữa bị hù chết, trong nháy mắt đầu óc liền tỉnh táo, lúc này mới phát hiện người bên cạnh là mỹ nhân tỷ tỷ, mái tóc dài nhu thuận rối tung ở đầu vai, sắc mặt trắng lạnh, ánh mắt nhìn nàng sâu kín, tay còn đang tóm ở trên mũi của mình.
Khương Văn Âm: "..." Lão muội này là có bệnh sao?
Nàng đẩy tay Khương Trầm Vũ ra, im lặng nói: "Tỷ tỷ ngươi là muốn mưu sát muội muội ruột sao?"
Khương Trầm Vũ thu tay lại, "Ngồi dậy."
Khương Văn Âm xoa xoa con mắt ngồi dậy, nghe phía bên ngoài tiếng có tiếng bước chân xột xoạt, biết bọn Lục Vô Hạ đã thức dậy, cứ tiếp tục nằm ỳ cũng không tốt, duỗi lưng một cái đi giày xuống giường.
Trước tiên đem tóc của mình chải kỹ, lại hầu hạ mỹ nhân tỷ tỷ chải tóc, nàng mở cửa nhà gỗ ra, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, thu thập hành lý, ăn thức ăn Từ Diễm đưa tới.
Ăn xong điểm tâm, trời đã sáng rõ, một đoàn người liền lên đường xuất phát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT