Lão muội hình như có chút không đúng lắm, giống như là có thuật đọc ý nghĩ, trong đầu nàng mới nghĩ đến mà tỷ tỷ cũng có thể biết? Khương Văn Âm có chút hoảng sợ, vậy lúc nàng nhìn tỷ tỷ chằm chằm trong lòng kêu kỳ quái, có phải tỷ tỷ cũng biết?

Khương Trầm Vũ một mực nhìn nàng chăm chú, thấy khuôn mặt nàng trong nhay mắt biểu cảm biến đổi, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu, hắn liếc mắt nhìn nàng chằm chằm, "Không sai, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết hết."

Khương Văn Âm trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu liếc trộm hắn một cái, chỉ thấy được cái cằm trắng nõn bóng loáng với đôi môi mỏng mê người, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đoán xem ta đang nghĩ cái gì?"

Khương Trầm Vũ vẫn nhìn đường phía trước, hỏi ngược lại: "Đang nghĩ cái gì?"

Khương Văn Âm: "Ta muốn sờ ngươi a."

Khương Trầm Vũ: "Ngươi đừng nằm mơ."

Khương Văn Âm: "Haha, ngươi không ngờ được đi." Quả nhiên là đang lừa nàng, kém chút nữa thì nàng cũng tin, trên đời này làm gì có cái gì gọi là thuật đọc ý nghĩ?

Khương Trầm Vũ nheo nheo đôi mắt, biểu cảm có chút nguy hiểm, "Vậy ngươi đoán xem ta đang nghĩ cái gì?"

Khương Văn Âm liếc mắt dò xét sắc mặt của tỷ tỷ một cái, đàng hoàng nói: "Không biết."

Khương Trầm Vũ đột nhiên dừng bước, nhấc khóe môi, lộ ra một nụ cười không có ý gì tốt, ngữ điệu kéo rất dài, "Ta đang suy nghĩ... Ngươi thật là nặng, vẫn nên vứt ngươi xuống cũng được rồi."

Dứt lời hắn nhẹ buông tay. Khương Văn Âm cảm giác thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã té xuống đất, nàng lăn lông lốc trên đồng cỏ mất vài vòng, cuối cùng nằm rạp xuống đất trong tư thế nằm sấp.

Khương Văn Âm: "... Ngươi làm gì vậy?"

Khương Trầm Vũ cụp mắt, "Đau không?"

Khương Văn Âm: "Không đau." Bãi cỏ rất mềm, ngã xuống không đau chút nào, chủ yếu là bị hẫng.

Khương Trầm Vũ: "Xì, vậy mà không đau."

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Khương Văn Âm từ trong lời của tỷ tỷ vậy mà nghe được một chút ý tiếc nuối? Vị lão muội này, ngươi làm người đi mà.

Khương Trầm Vũ ngồi xuống ở trước mặt nàng, thấy trên tóc nàng đầy vụn lá xanh, nàng vẫn nằm rạp trên mặt đất thở hồng hộc, cảm giác có chút đáng yêu, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, "Còn chưa chịu dậy, chẳng lẽ là bị ngã đến choáng váng rồi?"

Khương Văn Âm: "... Ngươi mới choáng váng."

Khương Trầm Vũ: "Biết mắng chửi người, xem ra còn chưa bị ngốc."

"..."

Không đúng, không thể bị tỷ tỷ dắt mũi, hiện tại chẳng phải nàng nên chất vấn tỷ tỷ tại sao phải thả mình ngã xuống đất sao? Khương Văn Âm hít sâu một hơi, "Ngươi vì cái gì đột nhiên thả ta rớt?"

Khương Trầm Vũ liếc nàng một cái, "Thân thể ta yếu đuối."

Nếu nàng đã luôn cảm thấy hắn thân kiều thể yếu, hắn mới không ngại tiếp tục cho nàng nghĩ như vậy. Hắn nhìn nàng vì mình bận trước bận sau, còn thấy thú vị nha.

Khương Văn Âm nghe được lý do này, trầm mặc một lát, mặc dù mỹ nhân tỷ tỷ tính cách ác liệt, nhưng nàng mảnh mai như thế, còn kiên trì bế mình đi lâu như vậy, cũng không nên trách móc quá nặng nề.

Lời thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn thoáng qua Khương Trầm Vũ, nhìn thấy tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt, lại cảm thấy mình hình như suy nghĩ quá nhiều.

Khương Trầm Vũ nhìn nét mặt của nàng, bỗng nhiên khóe môi nhấc lên cười cười, đi đến trước mặt nàng ngồi xuống, váy kéo tới trên mặt đất, ống tay áo rộng lớn lướt qua trên mặt cỏ, bàn tay chìa đến trước mặt nàng, "Đứng lên."

Thật đúng là dễ dụ, nói cái gì cũng tin.

(Mei: tôi hết nói nổi anh, người ta nói cái gì cũng nghi thì anh nghĩ anh cưới được vợ về không?)

Khương Văn Âm lông mày nhăn lại một chỗ, đặt tay mình lên, mượn lực để từ dưới đất đứng lên lại bị hắn ôm ngang người bế lên.

"... Ta vẫn nên tự mình đi thôi."

Nhỡ đâu chờ một lúc nữa, tỷ tỷ lại cảm thấy mệt mỏi, quăng mình xuống đất thì cái mông của mình cũng chẳng biết có thể chịu được thêm mấy lần đâu.

Khương Trầm Vũ: "Ngươi có thể động đậy?"

Khương Văn Âm: "..." Nàng đi không được. Thân thể nàng hiện tại nhũn như tôm, toàn thân bất lực.

Khương Trầm Vũ cười lạnh một tiếng, ôm người tiếp tục cất bước đi lên phía trước. Trận mưa kéo dài đã qua đi, trên núi nhiệt độ chợt hạ xuống, gió nhẹ thổi tới làm Khương Văn Âm cảm thấy một luồn gió mát thổi lên mặt, dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm trên cái giường trong căn nhà gỗ, đầu không xòn thấy choáng như trước, tay chân cũng có khí lực, chỉ là gương mặt sưng còn to hơn trước, còn vừa ngứa vừa đau.

Nàng hít một hơi khí lạnh, đi giày xuống giường đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Trầm Vũ lười biếng nằm dưới tàng cây, mắt nhắm lại tựa hồ như đã ngủ thiếp đi. Sắc mặt tỷ tỷ vẫn tái nhợt như trước đây, mi mắt thon dài khẽ run, bày ra một loại mỹ cảm yếu đuối.

Mặc dù không biết tỷ tỷ làm thế nào đưa mình trở về, nhưng quá trình nhất định rất vất vả, Khương Văn Âm trong lòng mềm mềm, thấy mình cõng tỷ tỷ đang phát bệnh về cũng không uổng công, loại tỷ muội tình thân không rời này thật đúng là có thể khiến người cảm động.

Mặt trời đã ngả xuống giữa sườn núi, sợ tỷ tỷ cảm lạnh, Khương Văn Âm đi qua muốn đánh thức người, để tỷ tỷ vào trong nhà ngủ.

Vừa đến gần liền thấy Khương Trầm Vũ mở mắt ra, liếc nàng một cái, nói: "Ngươi đời trước là heo sao? Ngủ thật là đã."

Khương Văn Âm: "..." Nàng thu hồi lời nói mới rồi, cái gì mà tỷ muội tình thâm, toàn bộ đều là ảo giác của nàng mà!

Khương Trầm Vũ dò xét nàng, "Khá hơn chút nào chưa?"

Khương Văn Âm: "Tốt hơn nhiều."

Khương Trầm Vũ: "Tốt thì đi nấu cơm đi, ta đói."

"..." Nếu có một ngày tình tỷ muội của các nàng tan vỡ, đó nhất định là bởi vì lão muội này quá ác miệng.

Bởi vì nàng chạm phải Cây sơn độc, lại còn ngủ một giấc dài, cơm trưa của hai người vẫn trì hoãn cho tới bây giờ còn chưa ăn, chờ Khương Văn Âm làm cơm xong, mặt trời đã xuống núi, cơm trưa cũng hóa thành cơm tối.

Buổi chiều ngủ có hơi lâu, ăn xong cơm tối, Khương Văn Âm đứng tại cửa nhà gỗ hóng gió mát một lúc, cảm giác bụng không còn trướng mới trở về phòng đi ngủ.

Khương Trầm Vũ nằm ở trên giường, thấy nàng đi vào nhà, hướng nàng ngoắc ngón tay.

Khương Văn Âm lập tức hiểu ý, cởi giày ra trèo lên giường, tự giác lăn vào trong ngực tỷ tỷ, đem cánh tay của tỷ tỷ khoác lên bên hông mình, sau đó nhắm mắt đi ngủ, một mạch đến sáng.

Từ sau buổi sáng hôm đó khi ôm nàng tỉnh dậy, mỹ nhân tỷ tỷ tựa như là phát hiện vùng đất mới, mỗi đêm đều muốn dùng nàng làm gối ôm hình người. Khương Văn Âm tỏ ra hiểu chuyện, là nữ hài tử, nàng cũng thích ôm gối ôm đi ngủ, mà cứ như vậy, nàng rốt cuộc không cần lo lắng lúc ngủ ban đêm bị lạnh nha.

Thấy nàng tự giác, Khương Trầm Vũ biểu lộ hài lòng, đưa người ôm ôm trong ngực, nhắm mắt lại đi ngủ, không có một chút ý niệm khinh thường. (Mei: giờ ai sàm sỡ ai hả bố, cái gì là khi dễ, ở đâu chiếm tiện nghi??)

Sáng ngày thứ hai sau khi thức dậy, trên giường chỉ có một mình Khương Văn Âm, nàng ngáp một cái mới rời giường, đem mái tóc buộc lại thành bím, rửa mặt xong bắt đầu làm điểm tâm. Lúc điểm tâm làm xong một nửa, Khương Trầm Vũ từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một con chim bị thương.

Con chim này một thân màu nâu, lông vũ mềm như nhung, đầu tròn vo, miệng rất là xinh xắn, dáng người càng tròn vo, nhìn xa xa rất giống một trái cầu.

Khương Văn Âm ánh mắt sáng lên, tò mò nhìn con chim mập trên tay tỷ tỷ, "Con chim này là ở đâu ra thế?"

Khương Trầm Vũ đưa chim cho nàng, lười biếng ngồi xuống bên cạnh, nói: "Tiện tay nhặt được, vừa vặn có thể giết để nấu canh."

Khương Văn Âm hai tay nâng nâng chim mập nhỏ, nhẹ tay xoa cái đầu nhỏ êm êm của nó, trái tìm như uốn tan ra, nghe vậy vô cùng đau đớn nói: "Ngươi làm sao nỡ ăn một con chim mập đáng yêu như vậy?"

Khương Trầm Vũ: "Chỗ nào đáng yêu, rõ ràng ngốc y như ngươi vậy."

"..." Được rồi, ta coi như ngươi khen ta đáng yêu là được.

Khương Văn Âm quan sát tỉ mỉ một phen, phát hiện đây cũng chỉ là một con chim non, cánh giống như bị thứ gì mổ gãy, nàng dặn dò Khương Trầm Vũ để ý đến bếp lửa một chút, liền đi vào nhà dùng thảo dược xử lý vết thương trên người chim nhỏ, sau đó cắt một ít thịt cá dùng chiếc đũa cho nó ăn.

Con chim này rất ngốc manh*, phản ứng cũng hơi chậm, nhưng tuyệt đối không sợ người, mắt mở to tròn nhìn nàng, ăn được một miếng thịt cá lại 'thu' một tiếng.

*ngốc manh: bé ngốc cute nha. Mọi người có từ đồng nghĩa tiếng việt thì cho Mei xin a

Nàng lật lật trong cái gùi đám nam nhân kia bỏ lại tìm ra được một bộ y phục, lột ra lót ở đáy sọt, làm cho chim nhỏ một cái ổ, đem nó sắp xếp cẩn thận, lúc này mới yên lòng đi rửa tay ăn cơm.

Khương Trầm Vũ thấy nàng thích con chim này, ngược lại không nói gì, chỉ là để lại cho nàng nuôi thật tốt.

Khương Văn Âm: "Tỷ tỷ vừa rồi vậy là nói đùa?"

Khương Trầm Vũ: "Cái thứ thịt không đủ nhét kẽ răng, chờ ngươi vỗ béo thì ăn."

Khương Văn Âm: "... Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên cúi đầu xích lại gần, nắm cằm của nàng, "Hừ, gan của ngươi thật lớn a."

Khương Văn Âm đưa tay đẩy tay của hắn, mất hứng nói: "Dù sao hiện tại nó là của ta, không cho ngươi có ý đồ với nó."

Khương Trầm Vũ: "Còn phải xem tâm tình ta đã."

Vốn dĩ hắn nhìn thấy nàng nhàm chán, kiếm về để nàng nuôi chơi.

Từ khi có con chim này, Khương Văn Âm liền không nhàm chán như vậy nữa, mỗi ngày đều đào đào rau dại, đi săn một chút, ngẫu nhiên bắt về gà rừng cùng thỏ bổ sung lương thực, thời gian còn lại chính là dùng để trêu chọc chim.

Con chim này không sợ người, sau khi vết thương đã lành, liền thích nhảy nhót khắp nơi, biến thành cái đuôi nhỏ của Khương Văn Âm, Khương Văn Âm đặt tên cho nó là Thu Thu.

Trên núi nhiệt độ không khí thay đổi nhanh, thời tiết dần dần chuyển lạnh, ban đêm chỉ dựa vào việc nằm trong ngực mỹ nhân tỷ tỷ đã không còn có thể sưởi ấm, ngay tại lúc Khương Văn Âm đang phát sầu thì căn nhà gỗ lại một lần nữa có người tới thăm.

Lần này không phải thôn dân thôn Tiểu Hạnh, mà là ba người nam nhân to cao, trên người khí chất như thổ phỉ.

Lúc các nam nhân này xuất hiện, hai tỷ muội đang phơi nắng trực tiếp đối mặt với các gã đang từ trong rừng cây đi ra. Bọn hắn sững sờ, lập tức cười haha, "Trong núi này từ lúc nào còn có tới hai nữ nhân?"

- ----------

Tâm sự nhỏ của Editor: cá nhân mà nói, tôi thích nữ chính chỉ hơi hơi ngốc như nữ chính truyện này. Bình thường tôi thích nhất nữ chính lý trí, thông minh lại uyển chuyển nhưng không phải kiểu tâm lạnh tính lạnh khô không khốc (chính là loại IQ cao, EQ cao, mạnh về quyền lực mềm) và không ưa nhất là kiểu vừa ngốc lại còn lúc nào cũng sồn sồn như ngàn năm vẫn đang dậy thì chưa xong. Loại mà các bác hay khen dễ thương còn tôi thì thấy phiền chết mẹ.

Nhưng cô nàng Văn Âm trong bộ này khá vui, nữ chính này không thực sự ngốc cũng không quá mức thông minh. Bản thân nữ chính lại không thực sự để tâm vào việc cô chị gái này thực sự đang che giấu cái gì, hầu thì hầu, đẹp thì ngắm, đã thế còn tin 100% vào cốt truyện cô đã đọc nên mới dẫn đến tình trạng anh nhà nói gì tin nấy, chỉ xùy xùy rồi cho qua. Thực ra cũng có chút hơi giống editor, không phải ở chỗ thông minh, mà là ở điểm bình thường ngoài công việc ra thì cái gì cũng không quan tâm lắm, bỏ qua được thì dẹp qua, cũng dễ bị lừa.

Người qua đường biết bộ nào có nữ chính như 2 loại tôi kể trên thì cho xin 7749 cái đề xuất nhaaaa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play