Nhân gian đã có câu chỉ cần ta không tỏ ra xấu hổ thì chính là kẻ khác xấu hổ, nàng cứ vậy coi như không có chuyện gì mà đổi chủ đề
"Toàn bộ lương thực của chúng ta đều đã ăn hết, đợi lát nữa ta sẽ đi vào trong rừng tìm cái gì đó ăn, tỷ tỷ ở lại trong nhà gỗ chờ ta trở lại."
Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng hồi lâu, tựa hồ nhìn thấu hết thảy, nhìn nàng cho tới khi nụ cười tê cứng trên mặt nàng chút xíu nữa không duy trì nổi, mới chậm rãi nói: "Biết."
Khương Văn Âm xoay người nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vào khuôn mặt của mình. Nàng cũng không tiện tiếp tục ở lại phơi nắng bên ngoài, đi như bay vào phòng, đem cửa nhà gỗ đóng lại, ngồi ngẩn người trên giường.
Thật sự giống như là gặp quỷ, cứ coi như nàng có bị nhìn sạch đi chăng nữa thì mỹ nhân tỷ tỷ cũng chỉ là nữ hài tử, nàng vì sao lại cảm thấy bầu không khí ngưng trệ đến mức làm người ta không được tự nhiên?
(Mei: rõ ràng là có một con quỷ)
Trước kia khi nàng cùng bạn thân đi nhà tắm chung, đều kì cọ tắm rửa giúp nhau cũng không thấy có vấn đề gì. Mọi người thậm chí sẽ bông đùa về ngực của đối phương. Ấy vậy mà đến lượt mỹ nhân tỷ tỷ thì nói đến liền thấy khó chịu khắp nơi.
Suy nghĩ hồi lâu, Khương Văn Âm chung quy thấy nguyên nhân đều là lỗi của mỹ nhân tỷ tỷ, câu nói kia quá làm cho người ta phải xấu hổ. Cái gì gọi là khối thịt thông thường, không khác gì nhau, câu nói này quả thực là càng che càng lộ!
Chẳng phải cứ làm bộ mình không thấy được cái gì hết, hoặc là biểu hiện ra thái độ không để ý chút nào sẽ đúng hơn sao?
Nàng ôm mặt chậm rãi nằm úp sấp trên giường, cố gắng tự mình quên đi sự xấu hổ vừa rồi, tập trung lực chú ý ở trên chuyện khác.
Nếu đúng theo lời của mỹ nhân tỷ tỷ thì thôn dân thôn Tiểu Hạnh đại khái tạm thời sẽ không đuổi theo, nhà gỗ này tương đối an toàn. Nhưng nơi này thiếu ăn thiếu mặc, không có khả năng ở lại nơi này quá lâu, chờ chuẩn bị cho tốt thì cũng nên nghĩ biện pháp rời đi.
Khương Trầm Vũ đứng ở cửa nhà gỗ, ánh mắt rơi vào người trên giường, biểu lộ có chút vi diệu.
Khương Văn Âm đại khái là không nghĩ ra tỷ tỷ có thể sẽ đi vào, nàng nằm lỳ ở trên giường, đem đầu chôn ở giữa khuỷu tay, bắp chân vắt lên nhau ở một chỗ, vô ý thức lắc lư, khiến váy trượt lên đến đùi. Làn da của nàng trên người không đen như ở trên mặt, bắp chân trắng nõn tinh tế, một tay liền có thể nắm chặt giống, bàn chân trắng nõn, ngón chân mượt mà đáng yêu, tương phản với nhà gỗ đen nhánh đơn sơ nhìn rất rõ ràng.
Khương Trầm Vũ dời ánh mắt, chậm rãi đi vào nhà, "Ngươi giờ lại học rùa đen rút đầu sao?"
Trong phòng bất thình lình vang lên một thanh âm, giống như u linh, Khương Văn Âm không phòng bị kém chút bị hù lăn xuống giường, nàng xoay người ngồi dậy, con mắt trừng tròn căng, "Tỷ tỷ ngươi làm sao lại vào đây rồi?"
Khương Trầm Vũ không trả lời, đi đến bên giường xoay người nhặt lên một cây mộc trâm, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, chậm rãi vén mái tóc kéo lên.
Tóc của nàng dày đen bóng, khiến người ta rất ghen ghét, ngón tay len qua giữa làn tóc, trắng đen nổi bật mãnh liệt, cho người ta một loại mỹ cảm quỷ dị.
Khương Văn Âm lúc này mới kịp nhận ra, mỹ nhân tỷ tỷ tóc đã khô, vào trong nhà là muốn dùng trâm gài tóc.
"Để ta giúp ngươi chải đầu đi." Nàng ngo ngoe muốn động nói.
Nàng thích nhất là giúp người khác chải đầu, đặc biệt là những nữ hài tử tóc mềm mại bóng loáng, giúp các nàng chải đầu quả thực là một loại hưởng thụ.
Khương Trầm Vũ liếc mắt lườm nàng một cái, suy nghĩ một lát, đem trâm gài tóc đưa cho nàng.
Khương Văn Âm biết, mỹ nhân tỷ tỷ không quá để ý đến tóc tai của mình, bình thường sẽ chỉ là dùng một chiếc trâm gỗ vấn mái tóc lên lỏng lỏng lẻo lẻo. Mặc dù với vóc người xinh đẹp, phong cách này có thể tạo ra mỹ cảm lười nhác thong dong nhưng thực ra tỷ tỷ tựa hồ như ghét bỏ tóc tai vướng bận, không ưa thích.
Nàng cầm lấy mộc trâm, thấy Khương Trầm Vũ đứng yên không động đậy, bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ ngươi quá cao, ngồi xuống ta mới có thể giúp ngươi được."
Khương Trầm Vũ cười khẽ một tiếng, tựa hồ là đang chế giễu nàng, tự động tiến đến ngồi xuống bên giường, ống tay áo rộng lớn lả lướt như nước quét qua bắp chân của nàng.
Khương Văn Âm ngồi quỳ chân trên giường, lấy tay làm lược chải, chải cho tỷ tỷ một kiểu tóc giống với kiểu của chính mình. Chải xong nàng quan sát tỉ mỉ một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến lập tức quay lại."
Dứt lời, nàng liền đi chân đất chạy ra ngoài.
Khương Trầm Vũ ngồi ngay ngắn ở bên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng hồi lâu, cuối cùng có chút nhàm chán thu hồi ánh mắt.
Ngoài phòng truyền đến bước chân chạy lạch bạch, Khương Văn Âm rất nhanh đã trở về, trong tay còn cầm một bó hoa, nàng lấy ra mấy đóa hoa nhỏ có màu sắc tím, nhanh tay gài lên búi tóc trên đầu Khương Trầm Vũ, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng.
Khương Trầm Vũ sắc mặt trầm xuống, "Gỡ xuống."
Khương Văn Âm: "Gài như vậy rất xinh đẹp."
Khương Trầm Vũ biểu lộ u ám, ánh mắt đằng đằng sát khí, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa, "Gỡ xuống."
Khương Văn Âm: "..." Lão muội có ánh mắt thật đáng sợ! Không phải chỉ là gài lên một đóa hoa thôi sao, sao lại phản ứng như nàng là cừu nhân diệt tộc rồi.
Tay nàng khẽ run lên một cái, lập tức gỡ hoa xuống, nói: "Được rồi, lão đại."
"Lão đại?"
Khương Văn Âm: "... Là ý nói tỷ tỷ là người lợi hại nhất."
Khương Trầm Vũ thản nhiên đứng dậy, từ trên cao đem ánh mắt quỷ dị tĩnh mịch nhìn nàng, "Ta rất thích cách xưng hô này, cho phép ngươi gọi ta như vậy."
Khương Văn Âm: "..." Lão muội ngươi là cái rắm thối a.
Khương Trầm Vũ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, cất bước ra khỏi nhà gỗ, bóng lưng ngạo mạn lại thận trọng.
Khương Văn Âm cúi đầu nhìn hoa trong tay, lầu bầu nói 'quái nhân', rồi lại đưa đóa hoa gài lên đầu mình, đứng dậy ra ngoài đem áo trong đã phơi khô mặc vào. Nàng ngồi hóng gió ở cửa một lát sau đó nhặt một cành cây làm gậy hướng về phía trong rừng cây đi tìm kiếm thức ăn.
Vận khí của nàng rất tốt, hôm trước trời vừa mới mưa, trong rừng cây còn rất ẩm ướt, trên mặt đất mọc ra phiến rêu xanh, bên cạnh còn mọc ra rất nhiều cây nấm. Nhất là ở những gốc cây có bùn đất ẩm ướt hư thối, một lùm nấm vừa lớn vừa tròn, chủng loại còn rất phong phú.
Khương Văn Âm ngạc nhiên chạy tới, dùng nhánh cây lay lay chung quanh, thấy không có rắn rết độc trùng ẩn nấp mới yên lòng ngồi xuống hái cây nấm.
Cây nấm rất nhiều, nhưng nàng chỉ chọn những loại nàng có thể nhận biết để hái, trong đó đại đa số đều là nấm rơm cùng nấm gà tung khuẩn. Nàng hái được rất nhiều, nhét được một túi lớn, cất vào cái túi vải rách mà nàng vẫn mang theo trong người, dù nhìn thấy trên mặt đất còn có rất nhiều nấm cũng chỉ có thể nhịn đau lòng mà từ bỏ.
Ngoài ra, nàng còn tìm được ở gần đó vài cọng rau hẹ cùng hoắc hương thảo, rau hẹ trên núi rất phổ biến, nhưng hoắc hương thảo lại không phổ biến, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi mang theo nấm trở về, nàng đem nấm đổ ra phơi nắng trước cửa nhà gỗ, thấy sắc trời còn sớm, Khương Văn Âm chuẩn bị lại đi về phía trong rừng cây thử thời vận, xem có thể bắt được con vật nhỏ nào cho mỹ nhân tỷ tỷ ăn một bữa mặn hay không.
"Ngươi tối nay là muốn cho ta ăn cái thứ quỷ quái này?" Khương Trầm Vũ lúc đi ngang qua nàng, đột nhiên cất giọng hỏi.
Khương Văn Âm đang ngồi xổm trên mặt đất, chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn nàng, "... Có vấn đề sao?" Nhiều nấm như vậy, có thể làm súp nấm, nấm nướng cùng nấm rang, các nàng liền có thể ăn nhiều bữa no đủ một thời gian.
Hiển nhiên vị lão muội này rất bất mãn, nhìn thoáng qua chỗ nấm trên đất, ánh mắt lại rơi xuống trên người nàng, phảng phất đang nói đây chính là cách ngươi nuôi dưỡng ta?
Khương Văn Âm: "... Kỳ thật những thứ này ăn rất ngon."
Khương Trầm Vũ: "Nhìn ta rất dễ bị lừa?"
Khương Văn Âm: "Không dễ lừa." Nấm thực sự là ăn ngon mà!
Khương Trầm Vũ ánh mắt lạnh lẽo, mỗi ngày đều cho nàng ăn cỏ, vậy mà mở miệng nói nuôi nàng cũng không cảm thấy ngại? Có phải là nàng gần đây quá dễ nói chuyện, vì lẽ đó khiến Khương Oánh nghĩ là có thể dùng những thứ cỏ cây vặt vãnh này ứng phó với nàng?
Khương Văn Âm: "..." Cảm giác mình giống một tên nam nhân cặn bã lừa hôn, trước khi kết hôn hứa hẹn mỹ nhân tỷ tỷ tương lai thịt cá, sau khi kết hôn lại mỗi ngày ăn cỏ. Không được, không thể nhường mỹ nhân tỷ tỷ trải qua thời gian khổ sở như vậy, nàng muốn cố gắng để mỹ nhân tỷ tỷ trải qua những ngày tốt lành, bữa bữa đều có thịt!
Thấy biểu hiện trên mặt nàng biến hóa khó lường, Khương Trầm Vũ chỉ chỉ về lùm cây, "Đi làm thịt ăn tối."
Khương Văn Âm một mặt mờ mịt, đứng dậy đi tới lật lùm cây ra coi, nhìn thấy bên trong có một con gà rừng bị thương ở cánh, kinh ngạc quay đầu, "Con gà rừng này là ở đâu ra?"
Khương Trầm Vũ miễn cưỡng nói: "Tự nó tới trước cửa."
Khương Văn Âm: "Có chuyện tốt bực này?"
Khương Trầm Vũ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Nếu không thì chẳng lẽ chờ ngươi đi bắt?" Nếu không phải là cân nhắc đến những việc xảy ra ngày hôm qua, nàng đã không muốn động thủ bắt cái thứ đồ chơi này.
Khương Văn Âm biểu lộ hoài nghi, nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, nhưng Khương Trầm Vũ biểu lộ lạnh nhạt, không kiên nhẫn thúc giục: "Còn không mau đi làm thịt."
"A." Mang theo gà rừng vào nhà, nàng dùng con dao cùn rỉ sét giết gà, nhóm lửa nấu nước, nhổ lông mổ bụng, nhét thêm nấm rơm rau hẹ cùng hoắc hương thảo vào bên trong, xoa muối ướp gia vị đều đều trong chốc lát, đợi đến lúc nàng đã đem gà rừng đỡ đến trên đống lửa để nướng Khương Văn Âm vẫn cảm thấy không thích hợp.
Trên trời nào có chuyện tự dưng rớt đĩa bánh tốt như vậy? Nàng ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trước đống lửa, gương mặt Khương Trầm Vũ tái nhợt, lại cảm thấy có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp, mỹ nhân tỷ tỷ yếu như gà, khẳng định gà rừng là tự mò tới cửa.
(Mei: chị em thông cảm, nữ chính đôi khi suy nghĩ tùy tiện đến muốn đần cả người. Nhưng tui nghĩ đi nghĩ lại thì thực ra cũng là do cô nàng thực sự tin nguyên tác và cũng không quá bận tâm mà thôi)
Trên đống lửa nướng gà rừng, mặc dù Khương Trầm Vũ nói không ăn nấm, nhưng Khương Văn Âm vẫn dùng bình gốm nấu một bình súp nấm.
Gà rừng nướng chất thịt chắc nịch, vị mặn vừa miệng, ngậy mà không ngán, súp nấm ngon, mùi thơm nồng đậm, Khương Văn Âm thở dài một tiếng, thoải mái mà híp con mắt lại, "Tỷ tỷ, canh này canh có phải uống đặc biệt ngon?"
Trời đã tối, trong nhà gỗ không có đèn, chỉ có đống lửa trước mặt phát ra màu vỏ cam quýt. Cửa sổ không đóng chặt, gió thi thoảng len vào nhà khiến ngọn lửa lung lay chớp động, phản chiếu vào con ngươi của tiểu cô nương, tựa như tinh hà chớp động.
Khương Trầm Vũ cúi đầu nhấp một hớp súp nấm, không lên tiếng.
Khương Văn Âm cười một tiếng, nghĩ thầm thật đúng là ngạo kiều, rõ ràng trong ánh mắt viết thật to hai chữ hài lòng, lại không chịu thừa nhận.
"Tỷ tỷ, ngươi biết cái gì gọi là tê răng không?" Nàng cười hỏi.
Khương Trầm Vũ ngước mắt, tâm tình nhìn rất không tệ, "Nói nghe một chút."
Khương Văn Âm chậm chậm lo lắng nói: "Chính là hình tượng người nào đó quan điểm trước sau hoàn toàn khác biệt, hành vi tự vả mặt mình."
Mei: Như tên của bộ truyện thì ai cũng biết giới tính của Khương Trầm Vũ lầu chúng ta rồi. Nhưng vì hắn ta giả gái, bộ truyện convert nhiều lần dùng 'nàng' khi nói về Khương Trầm Vũ làm nhiều khi tui cũng loạn, mà đọc cũng thi thoảng thấy cấn cấn. Thôi thì từ chap sau đoạn nào 'nàng' chỉ Khương Trầm Vũ thì tui sẽ chuyển thành 'hắn' để coi có mượt hơn không
*Cuộc sống hai người ở rừng rậm: tên một bộ điền văn mạt thế nào đó, tui đã từng lướt qua, dù không thích lắm nhưng khi đọc chap này tự dưng làm tui nhớ đến nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT