16.

"Anh biết em không muốn gả cho nhà giàu, sợ bị gò bó, sợ cả mẹ chồng độc ác, càng sợ anh sẽ phản bội em, lo lắng của em không hề sai, bởi vì tám trăm năm trước, anh đã từng phản bội em một lần, làm tổn thương trái tim em."

Tôi có chút không thể tin được, chẳng lẽ thế giới này thật sự có tồn tại kiếp trước kiếp này?

Bằng không, Giang Sướng là một người theo chủ nghĩa duy vật hoàn toàn, làm sao lại nói được về chuyện tám trăm năm trước chứ?!

Tôi nhìn hắn nói: "Nói như vậy, giấc mơ mà tôi gặp lặp đi lặp lại kia, là thật sao?"

Hắn ta gật đầu.

"Là lỗi của anh, không thể thông cảm cho khó khăn của em."

"Năm đó, mẹ nói sau khi sinh em bị trầm cảm nên sinh ra mệt nhọc, anh lập tức đồng ý với bà ấy, hại em cùng đứa con mới sinh cứ như vậy phải tách ra, cũng là do anh, chỉ lo tức giận vì em nạp thiếp cho anh, lại không thể thông cảm cho em không dễ dàng gì, lúc trước anh còn cho rằng, chỉ cần anh muốn làm quan lớn hơn nữa, sẽ làm cho người xem thường em phải câm miệng, cũng không dám ở sau lưng em chỉ trỏ nói lời đồn nhảm."

Sau khi biết rằng những kí ước còn sót lại trong tâm trí của tôi là thật, lòng tôi thực sự đã bình tĩnh lại.

"Cho nên, anh là cố ý ở trước mặt em giả nghèo sao?"

"Nếu anh không giả bộ nghèo khó, thì em căn bản sẽ không có khả năng cho anh cơ hội đến gần em."

Lời này không có vấn đề gì.

"Còn để cho mẹ anh cởi dép ra cho em, lúc em bị cảm để cho bà ấy giống như một bảo mẫu mà chăm sóc em thì sao?"

"Thậm chí muốn bà ấy cam tâm tình nguyện đem em lừa gạt về nhà làm vợ anh, như vậy, bà ấy về sau sẽ không còn lý do gì sẽ bắt nạt em đúng không?"

Vẻ mặt hắn tràn ngập nụ cười lấy lòng: "Không hổ là người con gái anh theo đuổi tám trăm năm, chính là thông minh."

Tôi trừng hắn một cái nói: "Anh cũng không sợ mẹ anh tích trữ ân oán với em à, đến lúc đó sẽ phản tác dụng sao?"

"Mẹ của anh vẫn là anh hiểu rõ nhất, hiện tại tâm tư duy nhất của bà ấy, chính là đem em kéo vào kế hoạch của bà ấy, sau đó dùng em để chèn ép anh, báo thù anh gần đây để cho bà ấy phải làm bảo mẫu."

Tôi cười ha hả, lập tức biến sắc nói:

"Cho dù như vậy, em cũng sẽ không gả cho anh."

"Trên thế giới nhiều đàn ông như vậy, em cần gì phải khiến bản thân tủi nhục chứ, một triết gia từng nói, con người không thể bước hai lần cùng một dòng sông, mà em cũng sẽ không gả cho cùng một người đàn ông đến hai lần đâu, thế giới lớn như vậy, đàn ông tốt còn rất nhiều."

Người đàn ông kia cứng rắn uy hiếp tôi,

"Em dám!"

Sau đó giật mình mà quấn quýt lấy tôi, hoàn toàn không để ý đến hình tượng tổng tài bá đạo kia.

Tôi hắng giọng nói: "Giang Sướng, anh vừa rồi nói đuổi theo em tám trăm năm, chẳng lẽ mỗi kiếp đều quấn chặt lấy em chứ?"

Hắn không cho là sỉ nhục mà còn rất tự hào nói:

"Đương nhiên, chiêu này đối với em bách phát bách trúng, mỗi một đời, em đều không có thoát khỏi anh đây, cuối cùng cũng phải cam tâm tình nguyện cùng anh bạc đầu đến già."

"Cho nên, vừa rồi em nói không có khả năng gả cho cùng một người đàn ông đến hai lần, là không đúng rồi."

Nói xong, hắn thế nhưng vẻ mặt còn nghiêm túc nhớ lại, đời này chúng ta là kiếp thứ mấy.

Mà tôi, dưới sự quấn quýt của hắn, lại lặp lại vết xe đổ của mấy kiếp trước, ở cùng một chỗ với hắn.

Chỉ có điều, kiếp này tôi sống rất hạnh phúc.

Mẹ chồng giống như bạn thân, kéo tôi hoàn toàn vào kế hoạch này của bà, mỗi ngày điều vui vẻ khiến cho Giang Sướng phải đau khổ.

Chồng tôi rất chu đáo, thỉnh thoảng lại trốn việc, để cùng tôi đi du lịch khắp nơi.

Về phần con cái, tôi đã tha thứ vì vậy vẫn còn chưa nghĩ tới việc có con.

Phiên ngoại

Góc nhìn của Giang Sướng:

Tôi đã lừa Trình Cố.

Kỳ thật, tôi và em ấy cũng không có mấy kiếp tình duyên.

Từ sau khi em ấy trầm cảm mà chết, em ấy chưa bao giờ muốn uống canh Mạnh Bà, em ấy nói với Mạnh Bà:

"Làm người thật mệt mỏi, vì người nhà, vì con cái, vì chồng, chỉ có duy nhất là chưa từng nghĩ cho mình."

Em cứ giống như pho tượng, đứng sừng sững ở đầu cầu Nại Hà, nhìn dòng người nhao nhao ồn ào.

Và tôi, luôn luôn đứng phía sau em ấy, mong đợi em ấy có thể quay lại nhìn lại tôi, rồi cũng sợ em ấy nhìn thấy tôi.

Mãi cho đến khi biết được nếu em ấy không đầu thai chuyển thế, sẽ hoàn toàn biến mất ở thế gian.

Vì vậy, tôi đã hối lộ Mạnh Bà.

Dùng chiếc kẹp tóc bằng ngọc trắng trên đầu làm quà, để Mạnh Bà ép rót cho Trình Cố một chén canh Mạnh Bà.

Thuận tiện nhờ Mạnh bà, giữ lại ký ức kiếp trước của tôi, như vậy, tôi mới có thể nhớ được tất cả hồi ức của cô ấy, đời này mới có thể sớm tìm được em.

Vì lý do này, tôi giả vờ nghèo xuất hiện xung quanh em ấy.

Chỉ cần em nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi, cho dù giả bộ nghèo cả đời cũng không sao.

Đáng tiếc, kế hoạch đang yên đang lành của tôi vẫn là bị mẹ tôi phá vỡ.

Vì vậy, khi em ấy gửi tin nhắn nói với tôi để chia tay, tôi sử dụng máy tính cố tình hack nó, và sau đó giả vờ như không biết gì.

Khi em ấy cố tình tránh tôi, tôi tác động vào sếp của em mua một số kem vào mùa hè để liên lạc với nhân viên trong nhóm.

Kỳ thật, tôi biết em luôn luôn tham lam, đối với kem lại càng không có sức đề kháng, chắc chắn sẽ bị cảm.

Như vậy, tôi liền có lý do danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt em, mà chăm sóc em.

Cuối cùng, tôi cũng muốn thú nhận rằng mình là người đã chi 50.000 tệ để đặt hàng trên Taobao để tư vấn cảm xúc.

Để cho em mỗi ngày nói cho ta một lý do để gả vào nhà giàu, thực ra là để thay đổi suy nghĩ của em.

Cho nên, hiện tại mỗi khi em ấy oán giận với tôi, nói Kim Chủ trên mạng của em nói sau này hẹn một cái trà chiều, hiện tại ngay cả chút tin tức cũng không có, sẽ không phải là biến khéo thành vụng, không gả vào nhà giàu, lúc này mới không liên lạc với em nữa chứ, thậm chí ngay cả tài khoản cũng bị xóa bỏ rồi.

Tôi có hơi... chột dạ.

Hoàn chính văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play