[ĐM] Chết vào ngày thi đại học

Chương 6


1 năm


Chết vào ngày thi đại học. 

Edit + Beta: Team của Lười

Chương 6.

51.

Tôi chủ động đi tìm Cố gia.

Nhưng không thấy Cố Lĩnh.

Tôi đưa phong thư đã viết cho Cố phu nhân.

Cố phu nhân buồn bã nhìn tôi.

Tôi chỉ nói cho Cố phu nhân những việc cần làm rồi rời đi.

52.

Tôi đi đến nhà của Thẩm Ngọc.

Tôi đã mang theo những món đồ còn dư lại mấy ngày nay, nói với Thẩm Ngọc chuyện lo hậu sự.

Thẩm Ngọc trầm mặc một lúc lâu mới đáp ứng tôi.

Tôi vào sống trong một căn nhà nhỏ trong núi.

Tôi “mất tích”, ngoài Thẩm Ngọc ra thì không ai biết tôi đang ở đâu.

53.

Tôi không trở lại trường học.

Tôi đau quá.

Nhưng không chết được.

54.

Bác sĩ nói tôi còn có thể sống 3 năm nữa, nhưng tôi lại không muốn sống tiếp dù chỉ 1 năm.

Tồn tại, nó có ích lợi gì chứ?

55.

Khi ở trên núi, tôi đã gặp được một bé gái.

Con bé bị mù, nhưng có cha mẹ yêu thương con bé.

Con bé rất lạc quan, thường xuyên chạy tới tìm tôi chơi cùng.

Tôi hỏi con bé: “Em muốn được nhìn thế giới này không?”

Bắt đầu từ khi đó, tôi cảm thấy cái chết của mình có thể cũng là một loại giúp đỡ.

“Muốn ạ!” Con bé hào hứng nhìn tôi, “Anh có cách sao ạ?”

Tôi cười.

“Đương nhiên là có.”

56.

Tôi càng ngày càng ốm đi, đi lại cũng rất khó khăn.

Thẩm Ngọc giúp tôi đẩy xe lăn, cũng nói cho tôi, Cố Lĩnh ở trường đang học rất tốt.

Tuy rằng cậu ta đã rất tức giận khi nói về điều đó.

57.

Tôi đi thăm cha mẹ của cô bé kia.

Bọn họ nói cho tôi biết tên của nó.

Nó tên Đồng Hiểu.

Tên nghe rất êm tai, tôi đã khen nó.

Mẹ Đồng cười cười, mời tôi vào ngồi.

Tôi vui vẻ nhìn bọn họ quấn quýt với nhau, quyết định không nói cho bọn họ biết việc tôi muốn hiến giác mạc.

58.

Tôi càng ngày càng tệ hơn, bây giờ đến lọ thuốc cũng cầm không xong.

Mấy ngày nay Cố Lĩnh có gọi cho tôi, tôi không nhận.

Cho cậu ấy hận tôi thật nhiều, vậy thì có lẽ sau khi tôi chết đi… Cậu ấy sẽ không đau lòng đâu đúng không?

59.

Số lần Thẩm Ngọc đến đã tăng lên, nguyên nhân là do bây giờ tôi đã không thể tự điều khiển xe lăn.

Tôi có thể nhận thấy được đôi chân của mình đã không còn cảm giác.

60.

Tôi nhờ Thẩm Ngọc mở điện thoại của mình ra, tôi muốn nói lời cuối với Cố Lĩnh.

“Alo? Hạc Y Tầm?! Con mẹ nó sao lần trước cậu không trả lời…” 

“Cố Lĩnh.” Tôi làm như lúc trước đã thỏa thuận với Thẩm Ngọc.  

“Tớ không thích cậu,” Tôi cắn chặt răng, “Cậu... Cút đi.”

“Thằng khốn!” Cố Lĩnh chửi tôi, “Hạc Y Tầm! Tôi thật sự đã nhìn lầm cậu! Cậu là đồ đê tiện!”

Cậu ấy cúp điện thoại, Thẩm Ngọc đỡ lấy thân thể vô lực đang dần trượt xuống của tôi. 

Xin lỗi, Cố Lĩnh, xin lỗi…

***
Tác giả có lời muốn nói: Chắc là sắp xong bút ký của Y Tầm rồi, muốn đọc thêm phiên ngoại thì hãy nhắc nhở tôi ở phần bình luận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play