Nhóm dịch: Phù DuLục Vân Sâm thấy cô duỗi tay qua, mười ngón tay trắng nõn tinh tế, đầu móng tay hồng nhạt, viền móng được cắt tỉa gọn gàng, xem ra ở nhà nuôi cô rất tinh tế, một đôi tay như vậy đúng là rất khó gặp ở nông thôn, có thể thấy rõ là được ra cha mẹ cưng chiều.

Chỉ là nước trà trong tay nóng, nếu để cô chạm vào, chắc chắn sẽ bị phỏng.

Lục Vân Sâm không phải người mê tín, nhưng giờ khắc này anh lại rất mê tín, nghe người khác nói nếu xem mắt mà xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn thì sẽ rất khó thành.

Cho nên anh không đợi tay cô đưa tới, đã mau chóng thu tay về, vội vàng nhắc nhở một tiếng, “Nóng.

”m thanh trầm thấp vang lên bên tai, Thẩm Uyển Chi cảm giác trong lòng bị gõ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh, Lục Vân Sâm cũng đang rũ mi nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí ngừng lại hai giây, Thẩm Uyển Chi lại yên lặng chuyển tầm mắt đi, thấy người đàn ông đặt ly trà lên bàn trước mặt mình, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn, Lục đồng chí.

”“Không cần cảm ơn.

” Anh vừa dứt lời đã lập tức đứng thẳng lưng, lại đi rót nước.

Lúc này Tần Mỹ Liên một tay cầm một cái cái ly, bưng phần của cháu trai tới luôn, đặt hai ly lên bàn trà, bản thân thì ngồi cạnh Bà Lưu, kêu Lục Vân Sâm ngồi xuống, “Vân Sâm, mau qua đây ngồi đi.

”Trong lúc nhất thời, tất cả vị trí ở phòng khách đã chật kín, Thẩm Uyển Chi ngồi song song với chị hai, đối diện là thím Tần và Lục Vân Sâm, chị hai đối diện với thím Tần, cô đối diện với Lục Vân Sâm.

Bà Lưu một mình ngồi đơn độc trên sô pha đơn bên tay phải.

Đợi ngồi ổn định hết rồi thì Tần Mỹ Liên mới bắt đầu tìm đề tài, nói với bà Lưu hai câu, dưới sự nhắc nhở của bà Lưu thì bắt đầu nói tình huống của cháu trai.

Bà Lưu cũng thuận đường nói tình huống của Thẩm Uyển Chi, đương nhiên là nói cô có trình độ gì, tính cách rất tốt, lớn lên xinh đẹp.

Thẩm Uyển Chi không nghĩ tới xem mắt còn phải bị trưởng bối nhà mình khen như vậy ở trước mặt đối phương, mặt mày nhất thời đều đỏ rực, rất muốn kêu bà cố đừng nói nữa.

Cô vốn không phải là người da mặt dày, cái này có chút quê lắm nha.

Lục Vân Sâm vẫn luôn ngồi ngay ngắn, nhưng thật ra lại không cảm thấy đối phương đang khen Thẩm Uyển Chi, hoàn toàn coi như sự thật mà nghe.

Tần Mỹ Liên ngẫu nhiên chêm một câu, nói một hồi thì bà phát hiện hình như sai sai, hai người xem mắt không thể để chính chủ không nói lời nào được, bọn họ ở bên cạnh nói nhiều cũng không được nha.

Mau chóng nhắc nhở cháu trai, “Vân Sâm, con cũng nói chuyện với Chi Chi đi.

”Lục Vân Sâm đột nhiên bị điểm danh tức khắc không biết nói cái gì, thoáng nhìn qua thím họ, duỗi tay cầm một quả cam trong mâm trái cây trên bàn trà nhìn Thẩm Uyển Chi nói, “Thẩm Uyển Chi đồng chí, anh lột quýt cho em.

”Thẩm Uyển Chi vốn đang hóng hớt đột nhiên bị Lục Vân Sâm điểm danh, không nghĩ tới anh lại gọi mình, chỉ có thể gật đầu nói, “Cảm ơn.

”Hai người này nha, người ta nhìn mà cũng nóng nảy, đặc biệt là Tần Mỹ Liên, này không được đâu, đang muốn nói cái gì đã bị Bà Lưu ngăn cản, “Mỹ Liên, bà nhớ vại muối trong nhà hết rồi, vừa lúc lên trên trấn, con đi mua với bà một chút đi.

”Thẩm Bảo Trân biết đây là muốn dành thời gian cho em gái vàLục đồng chí ở chung, cũng nói, “Đúng lúc con cũng phải về tiệm cơm một chút, bà cố, con đi cùng với mọi người nha.

”Tần Mỹ Liên cũng hiểu rõ, sau khi nghe xong đứng dậy nói với cháu trai, “Vân Sâm, con ở nhà nói chuyện với Chi Chi một lát, dì đưa bà Lưu đi một lúc.

”Ba người ở đây đều nghe ra được ẩn ý trong lời nói, chỉ có Lục Vân Sâm nghĩ là người ta muốn đi mua muối thật, nghĩ đi Cung Tiêu Xã bên này cũng không gần, nói, “Con lái xe đưa mọi người đi đi.

” Xe jeep rộng, vừa lúc đủ chỗ ngồi.

Anh như vậy thiếu chút nữa khiến thím họ tức ngất xỉu, khó trách anh chị dâu lại gấp chuyện hôn nhân của nó như vậy, cái này……Có thể không gấp sao?“Con ngồi xuống đi, Cung Tiêu Xã ở ngay cửa, làm gì mà cần phải lái xe đi chứ.

”Lục Vân Sâm chỉ là chưa từng xem mắt, cũng không phải ngốc, lập tức liền hiểu rõ, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tần Mỹ Liên đứng dậy, lại đỡ bà Lưu, Thẩm Bảo Trân cũng ra ngoài.

Bà Lưu nói với Thẩm Uyển Chi, “Yêu Muội Nhi nói chuyện với Vân Sâm một lát, bà cố đi mua chút đồ trước.

”Tần Mỹ Liên ngầm nhắc nhở cháu trai, “Chăm sóc Chi Chi cho tốt đó.

” Dứt lời lại nói với Thẩm Uyển Chi, “Chi Chi, thím ra ngoài một chút nha.

”Hai người nghe xong đều muốn đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa.

Lục Vân Sâm dẫn đầu đi trước một bước, nói với Thẩm Uyển Chi, “Anh đi được rồi, em ngồi đi.

” Nói xong liền đưa mấy người ra cửa.

Sau khi Tần Mỹ Liên tới cửa liền xụ mặt xuống, không cho Lục Vân Sâm tiễn, cũng nhắc nhở hắn, “Vân Sâm, đàn ông phải chủ động một chút, mau vào đi, đừng để con gái người ta đợi một mình trong phòng.

”“Vâng.

” Lục Vân Sâm gật đầu.

Chờ tiễn mấy người đi rồi, Lục Vân Sâm quay lại phòng, Thẩm Uyển Chi an an tĩnh tĩnh ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Hai tay đặt trên đùi, không biết suy nghĩ cái gì, cả người bất động, ánh mắt nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút.

Phát hiện anh quay lại, lập tức bất động, hai mắt nhìn thẳng phía trước.

Lục Vân Sâm đi tới, ngồi lại chỗ vừa nãy, anh cảm giác xem mắt rất khó, áp lực lớn hơn so với làm bất kỳ nhiệm vụ gì.

Anh nên chủ động một chút, nhưng lại không biết nên nói cái gì, sợ nói không đúng lại bất lịch sự với cô gái nhỏ.

Cho nên anh vừa ngồi xuống, nhìn thấy quả quýt lột dở vừa rồi trong tay, không nói chuyện trước mà là nhanh chóng lột cho xong quả quýt, sau khi lột xong lại tách từng múi ra, nhưng không tách rời hoàn toàn, chỉ là ăn tiện hơn, sau đó cúi người đưa một nửa quả quýt còn nguyên vỏ cho Thẩm Uyển Chi, “Ăn chút quýt trước đi.

”“Cảm ơn anh!” Thẩm Uyển Chi vươn tay cầm quả quýt.

Lúc nhận, đầu ngón tay cô không cẩn thận đụng trúng tay người đàn ông, còn chưa cảm giác được một chút độ ấm đã thu tay lại.

Thẩm Uyển Chi lại phỉ nhổ bản thân, mày tốt xấu gì cũng là xuyên sách đó, soái ca tiểu thịt tươi gì mà chưa từng thấy hả, đừng có mà làm như chưa hiểu việc đời vậy chứ.

Khổ nỗi cô trời sinh đã dễ thẹn thùng, mặt tự đỏ lên cô thật không kiểm soát được.

Lục Vân Sâm thấy cô thật sự thẹn thùng, mình lại là đàn ông, liền bắt chuyện trước, “Tình huống của anh chắc bà cố cũng nói với em rồi nhỉ?”Thẩm Uyển Chi cảm thấy không khí ngưng lại, cầm một múi quýt bỏ vào miệng tránh cho xấu hổ.

Vừa mới cắn đã nghe Lục Vân Sâm mở miệng, vội gật đầu, nhỏ giọng nói, “Có nói……”Uii, chua quá đi, thịt quýt bị răng nghiền nát, vị chua b ắn ra trong miệng, đầu lưỡi không chịu được loại k1ch thích này, đại não thúc đẩy cô híp nửa mắt để phân tán vị chua bị k1ch thích.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play