920 từ trên lầu xuống, nhìn hai con người kia liền tiện tay ném cuốn sách, y rằng trúng ngay đỉnh đầu của Trương Nghệ Hưng.
Tội anh thật, một thời gian ngắn mà bị tập kích hai lần.
Đường Mộng Na thấy anh vội dìu lấy, tuy không cần nhưng 920 cũng chẳng đẩy ra.
- Em với Lý tiểu thư ở lại đây đi, tôi và 900 có chút chuyện cần trao đổi.
- Được.
920 và 900 rời đi, quay về nhà của 920.
Lý Mẫn kéo Đường Mộng Na ngồi xuống.
- Sau chuyến đi chơi đó, cả hai thật là quá dính nhau đó.
- Không đâu, cảm giác như anh ấy không bên cạnh tôi nữa nên đang bù đắp vậy…
- Cậu vẫn chưa tìm hiểu được thân phận của anh ta à?
- Chưa… có thể nhờ cậu hỏi 900 không?
- Được, nhưng bây giờ thì không chắc.
Hồi lâu, Lý Mẫn như chợt nhớ ra:
- Hai người đi chơi bên Nhật Bản, vậy đã…
Cô còn làm ký hiệu thay lời nói nữa chứ.
Đường Mộng Na thấy mấy hành động này liền xua tay phủ nhận.
- Trước khi kết hôn, tuyệt đối không ăn cơm trước kẻng.
- Gì chứ! Bảo thủ quá! Miễn không có baby là được mà!
- Hai người hết chuyện để nói rồi à?
Hai người đàn ông, khuôn mặt lộ rõ sự bất lực.
920 vội kéo Đường Mộng Na đi:
- Cậu trông cô vợ đen tối của cậu đi, đừng làm hư người của tôi.
Câu nói của anh khiến ba người còn lại sửng sốt.
Đây gọi là đánh dấu chủ quyền, không phải sao?
- Tên này, tôi có gì mà đen tối! Chỉ dạy bạn thân chút thôi mà!!!
Trương Nghệ Hưng cũng thuận tay kéo Lý Mẫn đứng lên, không quên giúp cô cầm lấy túi xách.
- Chúng tôi có chuyện cần giải quyết, lần sau gặp.
Hai người ngồi trong xe, chẳng nói gì cả, chỉ nhìn mọi người tan ca về nhà.
- Còn đau không?
Lý Mẫn lên tiếng trước, cô lấy trong túi ra thuốc xoa giảm sưng cho anh.
- Ổn rồi.
- Em sắp đi xem mắt!
- Với ai?
- Chưa biết.
- Còn anh thì biết…
Lý Mẫn không hiểu câu nói của anh, quay sang thì bị anh giữ lấy, hôn ngấu nghiến.
- … vì đối tượng xem mặt của em là anh.
Sợi dây bạc nối hai người họ, ghế phụ lái dần hạ xuống, Trương Nghệ Hưng nhân tiện qua đó.
Lý Mẫn chưa kịp tiếp thu lời anh nói, lại thêm bị anh cưỡng hôn thế này, có chút không thích.
Hai người dính sát nhau, nhưng bằng cách nào đó anh đã xoay người cô lại, và trói tay cô bằng đai an toàn.
Cao thủ là phải biết tranh thủ.
- Mấy tuần vừa rồi, anh rất nhớ mùi hương trên cơ thể em, làn da mịn màng của em…
Chiếc đầm của cô đã bị anh kéo khoá, chiếc áo ngực cũng bị tháo gỡ.
Hôm nay cô diện đầm trễ vai nên mặc áo quây, cứ thế, nó bị quăng ra sau xe một cách tuyệt tình.
- Trương Nghệ Hưng, anh bị kiện là xâm hại đó!
- Vậy sao? Anh cược với em, sau buổi chiều này, em sẽ cùng anh đi ăn tối.
Nói rồi, anh chuyển xuống ghế ngồi sau, tiện ra ngoài quan sát xung quanh không có ai nhìn lén.
Anh dễ dàng thay đổi cô ở vị trí ghế phụ lái xuống hàng ghế sau với anh.
- Trương Nghệ Hưng… anh…
Không cho coi diễn trò, anh x0a nắn bầu ng ực tròn trịa kia, thơm lấy thơm để tấm lưng trần quyến rũ.
Sau đó, toàn bộ tư mật đều lộ ra trước mắt anh.
Trương Nghệ Hưng nhanh chóng thể hiện bản thân mình qua cách đá lưỡi đầy chuyên nghiệp.
Nhận thấy cô không chống cự, anh xoay người cô lại, ngắm khuôn mặt khả ái kia.
Cô đang khóc, lần đầu thấy cô khóc, anh bối rối.
- Em giận anh đến thế sao?
- Rốt cuộc anh yêu tôi không? Khi tôi nói chia tay anh liền quay đi.
Rồi biệt tăm biệt tích như thế, đến khi gặp lại anh lại thương tích thế này… Anh còn làm càn nữa à?
Anh dỗ cô bằng nụ hôn, nhẹ nhàng tháo dây trói tay cô.
Lý Mẫn ôm lấy Trương Nghệ Hưng, mãn nguyện vô đối.
- Anh quên mất rằng lâu rồi chúng ta chưa ôm nhau thế này.
Hai người tiếp tục ướt át đôi môi, chẳng cần nước uống nó cũng rất căng mọng.
Hạ cô xuống ghế, tiếp tục dùng miệng của mình để khuấy đảo @m hộ của cô.
Lý Mẫn rất nhạy cảm khi có thứ gì lướt qua âm v@t của mình.
Nhưng lúc này thì không phải lướt qua, còn lướt lại nữa.
Cô như bị ngàn con kiến bò trên người, khó chịu không nói nên lời.
Trương Nghệ Hưng nhận thấy trong cô đã ướt át, cũng nhanh chóng thoát y cho bản thân.
C@u nhỏ cứng cáp được thả ra, cong lên một cách tự do.
Nhanh chóng được bao bọc bởi lớp cao su mỏng.
Anh cho cô ngồi lên đùi mình, để hai người vuốt v e thay nhau, sau đó dần dần tiến vào, từng nhấp từng nhấp, rất nhịp nhàng…
Lý Mẫn rất mê người, tiếng rên của cô cứ âm ỉ cả xe, Trương Nghệ Hưng ngả người ra sau, để cô tự đẩy hông mình.
Nhìn cô trong trạng thái này, ai nỡ chia tay.
Vừa giỏi học vấn, lại giỏi chăn gối thế này.
Trương Nghệ Hưng không nghỉ ngơi, x0a nắn bầu ng ực mềm mại của cô, rồi thơm lên vết sẹo, tiện đường m*t nh* hoa ***** ****.
Cô không chịu nỗi, trao nụ hôn nồng cháy, truyền cho anh bớt nhiệt từ mình.
Tay cô len lỏi từng kẽ tóc của anh, càng lúc càng lộ rõ tính chiếm hữu của mình…
Hai người tay nắm chặt, cùng nhau phiêu đến tầng mây bay bổng.
Mặt trời đã xuống núi hoàn toàn, Lý Mẫn nằm trong vòng tay của Trương Nghệ Hưng lấy lại sức, anh thì liên tục vuốt v e cô, như để thoả mãn cơn nhớ.
- Liệu em còn kiện anh?
- Hừ, còn dám hỏi hả?
- Được rồi, dẫn em đi ăn đồ ngon.
Vừa qua một môn thể thao vô cùng tổn hao năng lượng, Lý Mẫn trong đầu đang phân vân nên ăn gì, giá mà có thể ăn hết tất cả thì tốt hơn.
Đường Mộng Na cả buổi chiều ngồi trong phòng làm việc, đọc hai tờ giấy mình khổ công kiếm được.
Cô dừng lại, day day thái dương, ngoảnh ra nhìn bầu trời, đã tối rồi.
Cô đi xuống nhà, nhìn thấy 920 đang nấu ăn trong phòng bếp thì lặng lẽ đến ôm anh.
920 có chút giật mình, may là không cảnh giác cô là đột nhập gì đó, chứ không chắc quật cô ngã rồi…
- Sao thế?
- Chỉ là lâu rồi mới qua đây, ăn cơm anh nấu, tôi không biết bản thân là sao nữa.
- Ra chơi với Tiểu Hứa đi.
Chú chó này thực sự rất ngoan, dù không xích nó thì cũng chỉ loanh quanh phòng khách và ngôi nhà nhỏ của mình.
- Không thích.
Cô lùi lại, tựa vào đảo bếp, không gây cản trở cho anh.
Bất ngờ 920 lại đến trước mặt cô, bao bọc lấy cô thái thịt.
Mộng Na cười sung sướng, ôm lấy anh, dạo gần đây, anh bật đèn xanh nhiều quá!
Nhũ mẫu là họ hàng xa của nhà Trịnh, năm xưa đi lạc, chẳng học hành gì, về già thì không có nơi nương tựa nên khi Trịnh An Nhiên về nhà Đường đã đưa bà vào dinh thự giúp đỡ mẹ của Mộng Na.
Bà với quản gia Trần không chênh lệch tuổi nhiều, nên khá thân thiết, đó là lý do bản báo cáo ở trong tủ đồ của bà.
Tối đó, cô ngồi thẩn thờ, chai rượu đã vơi nửa.
920 mang áo khoác cho cô và ngồi bên cạnh.
- Đường thị có lẽ sẽ sụp đổ, tình hình nợ nần còn hơn cả tôi tính toán trước…
- Tôi sẽ giúp em, nhưng cần một người khác nữa.
- Ai cơ?
- Đường Hiểu Âu.
- Đừng nhắc đến anh ta.
Bây giờ anh ta và Lạc Manh Manh đang sung sướng thế kia, SamSan gần đây rất gặp may đó!
- Vẫn nên cho Đường Hiểu Âu quản lý Đường thị một thời gian, trong khi đó em hãy đầu tư cho Nattō của mình.
Hiện tại, nó chỉ là một cửa hàng kinh doanh nhỏ, nói đến việc xây dựng thương hiệu, sản phẩm riêng quả thực là thử thách không đơn giản.
- Vậy nên em cần hợp tác với Chu Kiệt nữa ư?
- Đúng vậy, cần có sự hợp tác, để nâng đỡ nhau.
Đường Mộng Na nghe lọt tai toàn bộ lời nói của anh, sau đó lại sà vào lòng anh.
- Anh to lớn thế này, cảm giác chỉ cần mình anh là đủ rồi.
- Con người tuy không thích giao tiếp, cũng nên có cho mình những mối quan hệ bền chặt, em nhờ họ ắt họ lại nhờ em.
Phải, đâu thể cứ cô lập mình khỏi vòng tròn xã hội được.
Đường Mộng Na vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng từ khi sinh ra, tuy Đường phu nhân đã cố gắng để cô phát triển tự nhiên nhất thì ông bà nội của cô cũng áp đặt đủ điều, khiến cô gái nhỏ khép mình với thế giới hơn..