900 chỉnh lại trang phục.
- Cậu tưởng tôi không biết ư? Lý do Lý Nhã Tinh kiên quyết muốn cậu đi với cô ấy đến Nhật.
- Không liên quan đến tôi.
Không phải chính cậu đã đẩy tôi cho cô ta.
- Vì để cô ấy tiếp tục hợp tác với chúng ta...!tôi phải làm thế vì ai nữa?
920 ngồi xuống ghế, nhàn nhã uống nước.
- Người ta phụ cậu, không phải để cậu phụ người khác.
- ...
- Hãy cho tôi chút mặt mũi với Đường Mộng Na và bạn của cô ấy.
- ...
- Nếu cần tiền, gọi cho tôi.
Thật tình, hết 652 lại đến cậu.
- 652? Sao?
- Nhóc nhà cậu đang tán người bạn khác của Đường Mộng Na.
900 nghe xong vẫn giữ điềm tĩnh, không phản hồi.
Nhưng sau đó cũng không nhịn được cười đến ôm bụng.
- Người anh em, cậu mới là bị nghiệp quật đấy.
Sau đó, hai người nghiêm chỉnh lại, bàn về câu nói cần tiền thì gọi của 920.
920 hoá là một nhà đầu tư ngầm, trong tay cơ ngơi không nói nỗi.
Vệ sĩ là lớp vỏ bọc cũng như là trả ơn mẹ của Đường Mộng Na.
Khi bên cạnh Đường Mộng Na, anh cũng nghe ngóng không ít thông tin ngon nên thời gian qua số tiền trong tài khoản tăng lên chóng mặt.
- Bình thường giữ tiền kín như bưng mà nay lại chủ động cho tôi vậy...!Cậu còn chối tình cảm của cô bé đó?
- Nhưng vẫn chưa xứng đôi, cũng chưa thể bên nhau.
900 lắc đầu ngán ngẫm, thời đại nào rồi còn những định kiến đó.
Tối đó, 920 trở về thì cũng đã nửa đêm.
Ánh đèn trên phòng ngủ của Đường Mộng Na vẫn sáng, anh nhặt một cục đá nhỏ, ném lên.
Quả nhiên, cô bước ra, với bộ đồ ngủ cực kỳ mỏng manh, lộ rõ xương quai xanh và cặp núi đôi gợi cảm, cánh tay khoác hờ chiếc áo voan xuyên thấu mỏng.
Bộ dạng hững hờ nàng thơ này thật khiến người khác muốn phạm tội.
- Anh đi đâu về vậy?
- Muốn uống chút rượu không?
- ...!Được thôi, để tôi xuống mở cửa.
Hai người, hai chiếc ly, một chai rượu cỡ trung.
Đối với 920 thì không gì cả nhưng với Đường Mộng Na nếu uống hết chai này sẽ không thể đi làm vào ngày mai được.
- Về Lý Mẫn, bảo cô ấy đừng trông đợi vào bạn trai qua mạng quá...
- Là người anh quen à?
920 gật đầu thay câu trả lời, tay đung đưa ly rượu.
- Lý Mẫn với Dương Dương, người theo tình kẻ trốn tình...!còn tôi chả biết tôi thế nào.
Cũng chưa tâm tình được nhiều, men rượu đã khiến Đường Mộng Na má đỏ hây hây, đôi mắt mơ màng, tay chân nặng nề không còn sức lực.
- Cho tôi biết tên của anh đi.
Thời gian anh bên cạnh tôi cũng đâu còn nhiều...
- Thật sự muốn biết thế ư?
- Tôi đã thắng Đường Hiểu Âu, chỉ do Lạc Manh Manh nên không giành được vị trí chủ tịch.
- Vậy đến khi thực sự giành được những gì thuộc về cô, tôi sẽ cho cô biết.
- Thật à?
- Có lẽ đến lúc đó tôi cũng không còn là vệ sĩ nữa.
Đường Mộng Na che đi khuôn mặt đang thầm cười:"Chờ đến khi đó cũng được..."
Bỗng, cô ngã vào người anh, tay ôm bụng khó chịu.
920 hoảng sợ, vội xem xét tình hình.
- Tôi thấy...!hơi buồn nôn...
- Đau ở đâu?
- Hình như là viêm ruột thừa...
Chỉ xa cô mười ngày mà lại đổ bệnh rồi.
Anh duỗi cô nằm thẳng, bàn tay thon dài linh hoạt xoa bóp bụng cô.
Tay kia không rảnh rỗi vội gọi người điều xe đến để đưa cô đi bệnh viện.
- Tôi muốn thay đồ...!không thể như thế này đến bệnh viện...
- Lát nữa tôi sẽ bảo y tá thay cho.
Chốc lát, đàn em của 920 đã đến đưa hai người đi.
Đường Mộng Na nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Nhờ sự can thiệp của 920, cô được đưa vào phòng phẫu thuật ngay, dù là ban đêm ít bác sĩ chuyên khoa trực lại.
Đường Mộng Na tỉnh lại thì đã là tầm trưa.
Cả cơ thể như không còn là của cô, chẳng thể nhúc nhích được chút nào.
920 vẫn bên cạnh cô từ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật.
- Tỉnh rồi muốn ăn gì không?
- Cho tôi miếng nước trước đi.
- Cô phải nằm trên giường hai ngày, theo dõi một tuần rồi mới được về.
Vừa nói anh vừa đút muỗng nước cho cô.
Vì là tiểu phẫu nên cũng không quá nghiêm trọng.
Quản gia Trần lúc này xuất hiện, mang theo hộp cháo nóng hổi.
Ông rất xót lòng khi thấy cô bé ông trông nom từ nhỏ đến khi trưởng thành phải nằm trên giường bệnh.
920 dịu dàng đút từng muỗng cháo cho cô chủ nhỏ.
Quản gia Trần thông báo rằng đã sắp xếp người chăm sóc cho phu nhân, Mộng Na an tâm nghỉ ngơi.
Không thể rời khỏi Đường gia quá lâu nên sau khi nhìn cô ăn xong thì ông cũng ra về.
Khi vừa đóng cửa phòng, ông vô tình nhìn thấy bóng dáng của ai đó.
Hẳn là Đường Hiểu Âu.
Anh ta luôn phía xa quan sát cô gái bé bỏng này.
Tuy nhiên anh và cô là kẻ thù không đội trời chung, làm sao mà nói yêu là bên nhau được.
Yêu đã quá nhiều sóng gió rồi, hai người ắt sẽ hơn thế...
Hai ngày nằm trên giường, 920 đã dùng khăn, tự tay lau người cho Đường Mộng Na.
Nhìn vào không thể nói đây là vệ sĩ được, chỉ có thể là bảo mẫu hoặc người yêu.
Nhưng thời nay, làm gì có người đàn ông nào lại làm bảo mẫu!
Sau ngày thứ ba, Đường Mộng Na sức khỏe yếu ớt nên khó khăn đứng dậy đi lại.
Cô hoàn toàn phải dựa dẫm 920 để có thể đi từ giường đến cửa phòng bệnh.
- Thật ra đây là lần đầu tiên tôi nhập viện đó.
Cảm giác không tốt chút nào.
- Tôi lại nghĩ cô đến bệnh viện như đi học đấy.
Yếu đuối quá!
- Gì cơ? Tôi muốn làm nữ cường.
Tình hình sức khỏe ổn hơn, Đường Mộng Na bắt đầu dùng laptop làm việc tại giường bệnh để tiện theo dõi sức khỏe, cũng không lỡ công việc.
Ngày xuất viện cũng đến, hôm đó Đường Mộng Na cũng tranh thủ ghé qua mẹ một lúc.
Bà lúc này lúc nhớ lúc không.
Mới bảo mình là con gái của bà thì chốc lát bà lại hỏi:"Cô quen Na Na nhà tôi à?".
- Tôi sợ tôi không dám gặp mẹ nữa...
- Đều đặn ba ngày tôi sẽ chở cô đến thăm phu nhân.
Tối đó, Đường Mộng Na tham gia tiệc mừng sinh nhật cho một vị sếp tổng trong hội đồng cổ đông của tập đoàn.
Tiếp tục khoác lên bộ váy sang trọng, đi đến nở nụ cười công nghiệp...
Với nhan sắc xuất chúng, cô được rất nhiều thiếu gia cậu ấm đến làm quen.
Bình thường cô không tham gia các cuộc gặp mặt với bố mẹ nên rất lạ mắt đối với mọi người nơi đây.
920 đi bên cạnh đảm bảo Đường Mộng Na không ăn uống gì để bảo vệ cái bụng của cô.
Thời gian ở nhà, Đường Mộng Na cũng bị 920 kéo sang nhà mình để quản lý ăn uống của cô.
Dần dần, căn nhà mới mua bên cạnh đã bị bỏ xó.
Tủ lạnh nhà 920 đầy ắp những món ăn bổ dưỡng.
Còn Đường Mộng Na giờ đây đến bữa ăn là khoá cửa lại không muốn qua nhà anh.
- Không qua!
- Không phải thích qua lắm sao?
- Không!! Tôi muốn ăn đồ chiên!!!
920 hừm một tiếng, kéo cô qua nhà mình, đặt cô ngay ngắn trước bàn ăn toàn đồ hấp luộc...!khiến cô ngán đến mức không dám nhìn.
- Tôi vẫn là trẻ con, cần chút đồ chiên rán để sống đó!
Không nhận được câu trả lời, Mộng Na ngậm ngùi cầm đũa ăn.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cây xúc xích nhân phô mai vô cùng bình dân nhưng khiến tim con dân tan chảy.
- Một cây này thôi đó.
Cô vui đến mức nhảy lên, ôm chầm lấy anh.
- Cảm ơn cảm ơn!!!!
- ...
Hình như hơi quá đà, Đường Mộng Na buông tay, xuống nhìn, chỉ mặc áo phông cùng chiếc áo khoác mỏng...!nhưng lúc nãy lại ôm anh, liệu 920 có nhận ra điều gì không nhỉ?
Cô ngồi xuống, nhìn cây xúc xích, sau đó ngước lên nhìn anh.
Vành tai đỏ ửng đang bán đứng anh.
- Anh...!không ăn sao?
- Chỉ có một cây hồi cô mua thôi.
- Ồ.
- Ăn đi, tôi lên tầng một chút.
Chờ anh khuất mắt, cô mới len lén đi lên theo.
...!Tiếng nước chảy
Anh đang tắm?
Vậy thôi, đi xuống với cây xúc xích nóng hổi cho lành.
Người khác bị bệnh, sẽ giảm vài kí vì mệt mỏi và ăn không ngon.
Tuy nhiên với Đường Mộng Na thì ngược lại, dưới tay 920, sau hai tuần, khi khám lại bác sĩ thông báo sức khỏe cô rất tốt, và nặng thêm hai cân.
(một cân = nửa kg)
Hai cân!
HAI CÂN!!!!
Xuống bàn cân, cô đuổi theo 920 hét lớn:
- Anh dám vỗ béo tôi những HAI CÂN đóoo!!!!!!!.