Nhưng cô ta lại quên mất bản thân chỉ giống như con hề trong mắt Tề Thiên Mặc và Tần Vô Song thôi.
- Marcus, đây là Oliva, con bé là hôn thê của con đó.
Liễu Thanh vội đứng dậy đẩy đẩy Oliva lên trước sát gần Tề Thiên Mặc, mắt bà ta liếc xéo Tần Vô Song, như kiểu lên mặt.
- Cút!
Tề Thiên Mặc nói câu nhẹ nhàng như tơ, nhưng uy lực lại làm Oliva lùi lại.
Gương mặt anh hiện vẻ chán ghét, trừ Tần Vô Song chưa có người phụ nữ dám gần anh ta trong phạm vi hai mét cả.
- Marcus!
Bà ta dữ dằn quát lên.

Tần Vô Song liếc bà ta, ánh mắt mang dư vị chết chóc.

Liễu Thanh khựng lại, bà ta còn chưa thấy người phụ nữ có sát khi như vậy cả.

Ngay cả Oliva cũng hơi dè chừng trước ánh mắt đó của cô.
Trác Nhiên đứng sau cảm thấy ba người này thật ngu ngốc khi dám nói như vậy với Tề Thiên Mặc.
- Marcus cậu nên nhớ, cậu mang họ ai.
Dirich lên tiếng.
- Đừng nói chuyện với tôi.

Tôi chưa từng bao giờ là người Andrewor.
Tề Thiên Mặc nói từng chữ như tát vào mặt Dirich làm ông ta tức điên lên.

Nếu không phải cậu ta còn giá trị lợi dụng thì ông đã xử lí cậu ta rồi.
- Mày..
Cũng chẳng quan tâm ba người họ nữa, Tần Vô Song giật giật tay Tề Thiên Mặc, cả hai người định quay đầu rời đi.

- Đứng lại!
Oliva nói lớn, chân của hai người dừng lại.

Nhưng cũng định bước tiếp.
- Tôi nói đứng lại!
- Cô là ai? Muốn gì đây?
Giọng nói chán ghét của Tần Vô Song đánh thẳng vào tai của Oliva, cô chính là khinh thường loại người như Oliva.
- Cô..cô
Cô ta tức giận vì lời nói khi nãy, nhưng chưa kịp làm gì thì hai người đã đi mất.

Hậm hực về chỗ ngồi.

Bộ dáng cao cao tại thượng khoanh tay ngồi trên ghế.
- Oliva con đừng lo, con nhỏ đó sao sánh bằng con được.
- Hừ, đúng ả quê mùa.
Liễu Thanh xu nịnh Oliva vì bà ta cần Tề Thiên Mặc củng cố địa vị trong gia tộc.
- Liễu Thanh, để ý Oliva đừng để cô ta làm phiền đến người đó.
- Vâng.
Dirich ghé tai nhắc nhở Liễu Thanh, bà ta gật đầu nhìn về hướng nào đó.

Ánh mắt cẩn trọng dò xét.
.........
Tần Vô Song bị Tề Thiên Mặc cấm uống rượu nên buồn chán, ngắm nghía xung quanh.

Va phải mắt cô là người trên tầng đó.

- Cậu chủ.
- Ừm đi thôi.
Anh ta quay mặt đi.
Hình bóng người kia đã bị cô nhìn thấy.
- Là...người đó..
Tần Vô Song buông tay Tề Thiên Mặc đi về hướng đó, anh cũng không ngăn cô lại, chỉ bình tĩnh đi theo sau.
Trên tầng hai, cô lặng lẽ đi sau người kia, trước khi đối mặt cô muốn xác nhận có đúng là người cần tìm không.

Bước chân của hắn ngày một nhanh hơn.

Tuy độ nhạy bén của Tần Vô Song cao nhưng tốc độ của anh ta cũng rất nhanh.

Hắn đi vào ngã rẽ hành lang bên trái rồi biến mất.Tần Vô Song cẩn thận từ từ đi đến nó vào ngã rẽ.

Chưa kịp thấy gì liền bị một cánh tay kéo vào, tay hắn cầm con dao nhỏ kề sát cổ cô, tay còn lại ép cô vào tường.
- Nói..là ai.
Hai đôi đồng tử hổ phách nhìn đối nhau.

Lời nói vừa thốt ra bỗng chốc run run.
- Chị...
Người đàn ông lắp bắp thì thầm, đôi mắt hắn có màu hổ phách y cháng Tần Vô Song, mái tóc bạc lấp lánh, gương mặt anh tuấn...Ánh mắt anh ta nhìn cô không che giấu sự kinh ngạc còn có chút xúc động.
Tần Vô Song không hề khác anh ta, cô chắc chắn đây là người cô đã thấy ở sân bay vào hôm đó.

Anh ta nhìn thật giống mẹ cô, chỉ là mái tóc có màu bạc.
- Cô là ai?...nói mau!
Anh đề phòng cất tiếng, con dao trên tay vẫn kề sát cổ cô, chỉ là tay có hơi run.
- Cậu....
Tần Vô Song thì thầm, nhỏ nhưng đủ để anh ta cũng nghe thấy.
- Cô gọi tôi là gì?
- Eric Windsor.
Cô trả lời gọn lỏn, đây chính là cái tên mà ký ức của cô nhớ được, điều đó có nghĩa cô đã được gặp người đàn ông này từ lâu rồi, chỉ là ký ức không muốn nhớ tự nhiên sẽ hiện ra thôi.

Bây giờ cô đã dũng cảm đối mắt với nó rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play