Bíp bíp!’ Tay Liên Kỳ Quang run lên, lưu loát cúp quang não.
Nhìn màn hình đen kịt, khóe miệng Liên Kỳ Quang giật giật.
“Làm sao vậy?” Nhận ra Liên Kỳ Quang khác thường, Quan Trạch liền hỏi.
“…Thiệu Huyền.” Mím môi, Liên Kỳ Quang mặt than nhìn Quan Trạch, ngốc ngốc mở miệng.
Nhưng nếu Hạ Hầu Thiệu Huyền có mặt ở đây lúc này, nhất định sẽ phát hiện mạt vô thố cùng mờ mịt trong mắt Liên Kỳ Quang.
“Ân?” Quan Trạch sửng sốt, lập tức bật cười: “Tính thời gian cũng không sai biệt lắm.
Từ lúc nhóc bị thương hôn mê, Thiệu Huyền mỗi ngày đều gọi về hỏi, có canh giữ thủ nhóc cả một đêm.
Lúc nhóc vừa tỉnh tôi đã gửi tin qua, để nó đỡ lo.”
“Nhóc vừa làm gì vậy?” Hạ Hầu Vũ Trì dò xét nhìn quang não bị Liên Kỳ Quang nhét vào trong chăn, đập vào mắt là bốn chữ ‘người yêu của tôi’ chói lọi.
“Tôi, cúp.” Mặt vẫn tiếp tục bất biến, chẳng qua nó lại có thêm một chút cứng nhắc.
“…” Hạ Hầu Vũ Trì cùng Quan Trạch hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Hạ Hầu Vũ Trì bật ngón cái: “Dám cúp quang não của thằng nhóc kia, trừ bỏ ông già, nhóc là người đầu tiên.”
‘Tít! Tít!’ Âm thanh quang não lại truyền tới, Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nhìn Quan Trạch, Quan Trạch bĩu môi, ý bảo nghe đi.
Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, đưa tay nhấn tiếp nhận, gương mặt đen xì nghiêm nghị của Hạ Hầu Thiệu Huyền xuất hiện trên màn hình.
“Vợ, em dám cúp máy anh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh giọng nói, âm thanh mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.
Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Vũ Trì đang cười xấu xa, mím môi, đột nhiên nâng tay, mặt than chỉ về phía Hạ Hầu Vũ Trì: “Là chú hai cúp.”
“…” Nụ cười trên mặt Hạ Hầu Vũ Trì nháy mắt đóng băng.
“Tôi vừa mới tỉnh, đang làm kiểm tra, là chú ấy cúp, không phải tôi.” Nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong mắt lộ rõ hai chữ ‘chân thành’.
“Quỷ con này! Sao lại nói như vậy chứ! ! !” Hạ Hầu Vũ Trì hồi phục tinh thần, ồn ào bổ nhào về phía Liên Kỳ Quang, chính là nửa đường bị Quan Trạch giữ chặt.
“Anh im lặng chút cho tôi!” Quan Trạch hung dữ.
“Chú ấy rống tôi, chứng minh chú ấy đang chột dạ.” Liên Kỳ Quang không chút biến sắc gật gật đầu.
“Nhóc!” Hạ Hầu Vũ Trì trừng mắt, lại bị nắm đấm vô tình của Quan Trạch trấn áp.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của Liên Kỳ Quang, gương mặt vốn kết băng của Hạ Hầu Thiệu Huyền chậm rãi mềm xuống.
“Vợ à, tốt hơn chưa?”
“Tôi không sao, ngủ một giấc, thực thoải mái.
Tôi rất khỏe.” Liên Kỳ Quang ngây ngô giơ cánh tay lên, dùng sức siết chặt nắm tay: “Không có cơ bắp, chính là rất có khí lực!”
“Vợ à, tổn thương trước đó là chuyện gì?” Không phản ứng tới hành động ‘khoe khoang’ của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền nghiêm mặt hỏi.
“…”
“Đừng nói dối, trước chuyện lần này trên người em vốn đã bị thương!” Nhớ tới bản báo cáo kiểm tra kia, lồ ng ngực Hạ Hầu Thiệu Huyền liền tràn đầy lửa giận.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn về phía Quan Trạch, Quan Trạch nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, làm khẩu hình ‘không phải tôi’ với Liên Kỳ Quang.
Nói xong còn chỉ chỉ Hạ Hầu Vũ Trì, im lặng khoa tay múa chân ‘là anh ta’.
“Vợ à, sao em lại làm vậy.” Hứng chịu gương mặt lãnh tĩnh lại đầy sát khí của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Vũ Trì trợn trắng mắt.
“Tu luyện.” Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang mặt không biến sắc mở miệng.
“Vợ!” Tiếng gầm nhẹ rõ ràng mang theo tức giận, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng ‘răng rắc’.
“Nói thật!” Những lời này cơ hồ là đè nén phun ra.
“Tu luyện.” Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Dị năng cạn kiệt.”
Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền sắc bén nhìn Liên Kỳ Quang, sắc mặt âm trầm, trầm mặc không nói.
Liên Kỳ Quang vẫn cứ vậy nhìn anh, nhất thời, bầu không khí quanh hai người có chút nặng nề.
Quan Trạch biết tình huống không ổn, muốn bước tới lên tiếng giảng hòa thì lại bị Hạ Hầu Vũ Trì túm tay.
Quan Trạch quay đầu nhìn Hạ Hầu Vũ Trì, Hạ Hầu Vũ Trì trầm mặc lắc đầu, Quan Trạch nhíu mày, có chút lo lắng nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
‘Bíp!’ Quang não bị cắt đứt, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn màn hình đen kịt, trầm mặc thật lâu.
“Tiểu Quang…” Quan Trạch tiến tới, nhẹ giọng gọi.
“Giúp tôi chuẩn bị xe, tôi phải đi.” Liên Kỳ Quang mặt than tắt quang não, nhàn nhạt nói.
“Đi? Nhóc đi đâu?” Quan Trạch kinh ngạc.
“Ngày mốt trường học tổ chức huấn luyện dã ngoại, không về sẽ không kịp.”
“Nhóc thế này rồi còn tham gia huấn luyện gì nữa! Không được đi! !” Quan Trạch nhíu mày, âm thanh tăng lên.
“Tôi muốn đi.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt than nhìn Quan Trạch, ẩn ẩn có cảm giác áp bách.
Lần huấn luyện này có quan hệ tới chuyện tốt nghiệp sớm, cậu muốn đi!
“Nhóc…” Cảm giác áp bách bất thình lình ập tới làm trở tay không kịp, Quan Trạch há miệng th ở dốc nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
“Tiểu Quang.” Hạ Hầu Vũ Trì đứng lên, đi tới kéo Quan Trạch, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Liên Kỳ Quang: “Nhóc xác định sao?”
“Tôi đã khỏe rồi.” Hiện giờ so với lúc mới tới đã tốt hơn nhiều.
Không gian khôi phục, tuy chỉ là một không gian vô dụng, nhưng dị năng hệ mộc của cậu lại thăng tới bậc nhân cấp năm, hỏa cùng băng cũng tăng lên bậc nhân cấp một.”
“Nhóc đã quyết định thì tốt rồi.” Hạ Hầu Vũ Trì nói xong, liền túm lấy Quan Trạch đang bực bội rời khỏi phòng bệnh.
Theo cửa phòng đóng lại, Liên Kỳ Quang nhấn cái nút trước giường, để giường nâng lên, nằm dựa vào đó lơ đãng ngắm nhìn những con đường lơ lửng bên ngoài cửa sổ cùng phi hành khí cùng xe huyền phù tới lui.
Cũng không biết trải qua bao lâu, quang não vẫn im lặng đột nhiên lại vang lên, Liên Kỳ Quang mặt than liếc mắt một cái, là Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Liên Kỳ Quang sửng sốt, bất quá lập tức phản ứng, dứt khoát cắt đứt.
Chính là không tới năm giây sau, quang não lại vang lên, Liên Kỳ Quang tiếp tục cắt.
Cứ vậy, một người gọi qua, một người từ chối, động tác này cứ lặp đi lặp lại hơn trăm lần.
Nhìn quang não không ngừng kêu tít tít, Liên Kỳ Quang trực tiếp nhét nó vào trong chăn, tiếp tục nhàn nhạt nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Âm thanh tít tít của quang não vang vọng trong phòng bệnh, lôi kéo suy nghĩ của Liên Kỳ Quang, mỗi lần vừa mới thất thần thì lại bị tiếng tít tít kia kéo trở lại.
Bị nháo tới phát phiền, Liên Kỳ Quang lôi quang não trong đống chăn ra, mặt than nhấn kết nối, trầm mặt nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Nhìn gương mặt không biểu cảm cùng ánh mắt lạnh nhạt của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy lồ ng ngực siết chặt.
“Vợ…”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Vợ à, em không ở bên cạnh, anh không thể chăm sóc em được.” Thấy Liên Kỳ Quang quyết tâm làm lơ mình, Hạ Hầu Thiệu Huyền giơ tay đầu hàng.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Vợ à, em bị thương phải nói anh biết, anh không biết để em một mình.”
“…” Nhìn ánh mắt có chút mỏi mệt của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang đột nhiên nhớ tới, lúc nãy Quan Trạch có nói khoảng thời gian mình hôn mê, người này vẫn luôn thường trực nhìn mình cả đêm.
Liên Kỳ Quang mấp mé miệng, ánh mắt có chút dao động.
“Vợ…”
“Chữa bệnh.” Liên Kỳ Quang không chút biểu cảm mở miệng, đánh gãy Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Em gái sắp chết, tôi chữa bệnh cho nó, dị năng cạn kiệt, tổn thương thân thể.” Thân thể này không phải thân thể đã trải qua rèn luyện mấy chục năm của cậu trước kia, mà là song phế dị năng thể năng, không thể nào thừa nhận dị năng cường đại như vậy.
“Chữa bệnh?” Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút giật mình.
“Dị năng hệ mộc của tôi có năng lực chữa thương.”
“Bởi vì biến dị?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày.
“…” Không phải.
Nhưng những lời này Liên Kỳ Quang không nói ra, vì thế chỉ có thể bảo trì im lặng.
Nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền lại nghĩ này là cam chịu, chân mày chậm rãi nhíu lại.
“Vợ, chuyện này còn ai biết nữa?”
“Chỉ có con heo kia.” Mặt than mở miệng, nhìn ra Hạ Hầu Thiệu Huyền nghi hoặc, Liên Kỳ Quang ngốc ngốc bổ sung thêm: “Em gái tôi.”
“Vợ à! Quy tắc cũ, giữ bí mật.” Đối với k1ch thích mà Liên Kỳ Quang mang lại, Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút bất đắc dĩ đỡ trán.
“Tôi biết, sẽ bị bắt vào phòng thí nghiệm cắt lát.” Liên Kỳ Quang ngây ngô gật đầu.
“Ai dám!” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng: “Bản tướng quân chém chết kẻ đó!”
“Thiếu tướng uy vũ!” Mặt không biểu cảm vỗ vỗ tay.
“Vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kỳ Quang, gương mặt nghiêm nghị tăng thêm vài phần ý lạnh: “Chú hai nói em muốn quay về học viện?”
“Ừ, tôi phải tham gia huấn luyện dã ngoại.”
“Không được đi!” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm giọng quát: “Ở nhà hảo hảo dưỡng thương!”
“Không cần.” Trực tiếp cự tuyệt.
“Vợ!” Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh mặt, định phát hỏa nhưng nhìn thấy ánh mắt ngốc ngốc của Liên Kỳ Quang, ‘xèo’ một tiếng, cả ngọn lửa phẫn nộ thoáng chốc biến thành mây khói.
“Vợ, em bị thương.”
“Đã khỏe rồi.” Liên Kỳ Quang đưa tay, một ngọn lửa lớn cỡ trái bóng bao lấy cánh tay: “Dị năng của tôi tăng lên rồi! Tôi thực khỏe mạnh.”
“Vợ.”
“Lần huấn luyện này liên quan tới chuyện tốt nghiệp sớm.” Liên Kỳ Quang nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Hạ Hầu Thiệu Huyền ngân ngẩn cả người.
“Tôi muốn tốt nghiệp sớm.”
“Vợ.” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền dịu hẳn, khóe miệng cong lên một mạt ý cười, nhìn sâu vào con ngươi tĩnh lặng của Liên Kỳ Quang: “Không cần đâu.”
“Tin tưởng tôi.” Liên Kỳ Quang gật đầu, nghiêm túc nói: “Thực sự, tôi rất mạnh.”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Ừ, anh tin em.”