"Tiểu Thiên!” An Như Tâm sợ hãi kêu một tiếng, nước mắt giàn dụa, giãy dụa muốn lao vào trong lồ ng phòng hộ, lại bị Hạ Hầu Tuyệt ôm chặt: “Buông! Tôi muốn đi tìm Tiểu Thiên, Tiểu Thiên ! ! ! !”
“Đừng lo lắng! Không có việc gì!”
“Cái gì mà không có việc gì! Đó là con anh đó!” An Như Tâm khóc nháo quyền đấm cước đá Hạ Hầu Tuyệt: “Bình thường luôn nói đùa thì thôi đi, anh thật sự xem nó là đứa con nhặt ra từ thùng rác à! ! !”
“Xì!” Bị so sánh của An Như Tâm làm sửng sốt, Hạ Hầu Tuyệt nhịn không được bật cười.
“Anh còn cười! Tôi muốn ly hôn ! ! !” An Như Tâm vừa tức vừa giận, hung năng nhéo cánh tay Hạ Hầu Tuyệt.
Nhưng chút công kích này đối với Hạ Hầu Tuyệt còn không đau bằng bị muỗi chích.
“Mẹ, Hách Thiên không có việc gì.” Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn chằm chằm bên trong lồ ng phòng hộ, trầm giọng nói: “Hơi thở của nó vẫn còn, hơn nữa cũng thực ổn định.”
“Thực, thực vậy à?” An Như Tâm hai mắt đẫm lệ nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.
“Ân.” Gật gật đầu.
“Vậy, vậy là tốt rồi.” An Như Tâm ngừng giãy dụa, yên lặng lau nước mắt.
Hạ Hầu Tuyệt nhìn một màn này thì cáu kỉnh, mình thiện ý khuyên nhủ lâu như vậy chẳng chút tác dụng, con trai vừa nói một câu liền an tâm.
Hạ Hầu Tuyệt tuyệt đối không thừa nhận, hiện giờ mình đang ghen tị.
“Gia chủ.” Tề quản gia tắt vòng bảo hộ mở vì Hạ Hầu Trọng.
Hạ Hầu Trọng nhìn vào trong lồ ng phòng hộ, ánh mắt sáng như đuốc, khí thế trên người có chút áp lực.
Nhóm quý tộc xung quanh cũng chậm rãi yên ổn lại, sức mạnh bùng nổ trong khoảnh khắc kia làm bọn họ đến bây giờ vẫn còn kinh hồn táng đảm.
Bụi đất dần tản đi, tình huống bên trong cũng dần rõ ràng.
Mấy chục gốc dây leo cao hơn chục mét rập rạp quấn quanh lồ ng, những sợi dây leo chậm rãi mấp máy, phát ra những tiếng ma xát sàn sạt.
Liên Kỳ Quang khoanh tay đứng trên một thân cây cao hơn mười mét, từ trên cao nhìn xuống Hạ Hầu Hách Thiên ngồi giữa rừng dây leo lúc nhúc, vẻ mặt tĩnh lặng, lúc này làm mọi người cảm thấy khí thế quân lâm thiên hạ.
Hạ Hầu Hách Thiên ngồi trên một nhánh dây leo tráng kiện, si ngốc sững sờ nhìn Liên Kỳ Quang, những cọng dây leo nhoi nhúc làm cậu rợn da gà, chính là không dám nhúc nhích.
Loại dây leo này Hạ Hầu Hách Thiên nhận thức, là một loại thực vật thực phổ biến, lực công kích rất nhỏ, nhưng nếu xuất hiện thành đàn thì có thể đánh bại một cao thủ bậc huyền.
Cậu không dám động, sợ mình vừa nhúc nhích một cái, đám gai nhỏ mềm nhũn kia sẽ lập tức dựng thẳng, đâm mình nát vụn.
“Cậu thua rồi.” Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Hạ Hầu Hách Thiên.
“Cậu là, tam hệ dị năng.” Hạ Hầu Hách Thiên cứng ngắc nhìn Liên Kỳ Quang.
“Đúng vậy.”
“Chính là vì cái gì tôi không cảm nhận được dị năng dao động trên người cậu.” Hạ Hầu Hách Thiên lúc này có chút kích động.
“Đó là vì cậu ngốc.” Dây leo dưới chân Liên Kỳ Quang chậm rãi hạ xuống.
Liên Kỳ Quang vững vàng bước tới bên cạnh Hạ Hầu Hách Thiên, lạnh nhạt nhìn đối phương: “Xin lỗi.”
“…” Hạ Hầu Hách Thiên.
“Vì những lời cậu đã nói, hướng ba tôi, xin lỗi.”
Nhìn gương mặt không chút biến sắc cùng ánh mắt bình thản của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Hách Thiên lần đầu tiên cảm giác cái gì là vô lực cùng nản chí.
“Thực xin lỗi.” Hạ Hầu Hách Thiên cúi đầu, đôi mắt sáng quắc dần dần trở nên ảm đạm, vẻ mặt chán nản, giống như thoáng chốc mất đi tất cả màu sắc.
“Ba của tôi từng nói, một mình ông quả thực rất yếu, nhưng ngàn ngàn vạn vạn người như ông tụ tập lại cùng một chỗ, như vậy sẽ thực lớn mạnh.
Ông phải bảo hộ tinh cầu này, cho dù cái giá là sinh mệnh của mình.” Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Hách Thiên, giọng nói nhàn nhạt ngây ngốc sâu lắng vang vọng trong bóng đêm an tĩnh.
“Bởi vì trên tinh cầu này có gia đình của ông, đó là những người quan trọng nhất.
Ông phải bảo vệ bọn họ, vì bọn họ mà xây nên một bức tường an toàn.” Đây là lời Liên Tiêu Thù đã nói, trong lòng Liên Kỳ Quang, người có thể nói ra những lời như vậy, nhất định là một người tốt.
Hạ Hầu Hách Thiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Liên Kỳ Quang.
“Ba của tôi, ông là một anh hùng, ít nhất, trong lòng tôi, là vậy.”
Dây leo chậm rãi mềm đi, cuối cùng héo rũ, hết thảy khôi phục nguyên trạng, hệt như tất cả những gì vừa xảy ra đều là hư ảo.
Lồ ng phòng hộ bị mở ra, Liên Kỳ Quang lạnh nhạt bước ra khỏi đám người, người xung quanh im lặng né đi, vì cậu mở ra một con đường.
Bóng đêm chậm rãi cắn nuốt bóng dáng Liên Kỳ Quang, cũng che đi gương mặt trắng bệch cùng vệt máu đỏ tươi bên khóe môi.
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
Rời xa đám người, cũng không biết đã đi bao lâu, đi tới nơi nào.
Thẳng tới khi bên cạnh rốt cuộc không còn bóng người, Liên Kỳ Quang rốt cuộc chống đỡ không được, một ngụm máu tràn ra, chống đỡ vách tường chầm chậm ngã xuống.
Một bóng đen xuất hiện, một lồ ng ngực dày rộng vững vàng ôm lấy Liên Kỳ Quang.
Máu không ngừng từ miệng tràn ra, nhiễm đỏ quần áo hai người.
Máu đỏ tươi, áo sơ mi trắng, trong bóng đêm có vẻ phá lệ ghê người.
Đau! Đây là cảm giác duy nhất của Liên Kỳ Quang lúc này.
Các bộ phận trong cơ thể giống như bị nghiền nát, đau đến mức thở không nổi.
Trong lúc mông lung, cậu cảm thấy mình tựa hồ được ai bế bổng lên, chạy nhanh tới trước.
Là ai? Là ai đang ôm mình?
Người này, muốn dẫn mình đi nơi nào?
Liên Kỳ Quang muốn giãy dụa, chính là hiện giờ muốn động ngón tay thôi cũng không được, cậu lúc này, tùy tiện một đứa bé cũng có thể gi3t chết cậu.
Đau!
Đau quá!
Đau đến không chịu nổi…
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
“Thế nào?” Bác sĩ riêng Mộ Dung Khanh của Hạ Hầu Tuyệt từ trong phòng bước ra, Liên Dục Thành vẫn chờ bên ngoài lập tức tiến tới, gấp gáp hỏi.
Mộ Dung Khanh chuyển thiết bị trong tay cho người máy bên người, nhìn mọi người đang chờ đợi, chầm chậm nói: “Thân thể phu nhân giống như bị một nguồn năng lượng thật lớn đè ép, các cơ quan trong cơ thể cơ hồ đều bị di vị, hơn nữa còn tổn thương tới trái tim…”
“Vợ tôi mà có chuyện gì, tôi làm thịt ông.” Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh băng trừng Mộ Dung Khanh, gọn gàng dứt khoát quăng một câu hăm he.
“Tôi không phải vẫn chưa nói xong sao? Gấp cái gì?” Mộ Dung Khanh liếc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, xùy nhẹ một tiếng: “Cậu ta bị thương rất nặng, nhưng có bác sĩ thiên tài tôi đây thì không có việc gì.
Yên tâm đi…”
Mộ Dung Khanh đưa tay muốn vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Thiệu Huyền, lại bị đối phương nghiêng người né đi, bước vào phòng, ‘cạch’ một tiếng cửa đóng lại.
“Hừ! Băng sơn đầu gỗ.” Mộ Dung Khanh bĩu môi.
“Tiểu Khanh.” Hạ Hầu Trọng vẫn ngồi nãy giờ mở miệng.
“Nguyên soái.” Mộ Dung Khanh thu lại biểu tình không đứng đắn, xoay người khẽ cúi đầu.
“Biết được Tiểu Quang vì sao mà bị thương không?”
“Xem thương thế thì rất giống những bệnh nhân bị dị năng phản phệ mà tôi từng trị liệu trước kia, bất quá cũng không giống hoàn toàn.”
“Ai! Chẳng lẽ vì một kích cuối cùng kia buông tha tôi nên bị phản phệ lại chính cơ thể mình?” Hạ Hầu Hách Thiên vẫn rụt đầu bên kia ló ra nói.
“Con còn dám ồn ào nữa hả.” Hạ Hầu Tuyệt chụp một phát, Hạ Hầu Hách Thiên vội vàng rụt cổ, không dám hé răng nữa.
Mộ Dung Khanh nhún vai, bộ dáng mình cũng không biết.
“Anh à, anh hai sẽ chết sao?” Liên Tiêu Thù dè dặt kéo kéo tay Liên Dục Thành, nhỏ giọng hỏi.
“Sẽ không.” Liên Dục Thành lạnh lùng đáp.
“Dục Thành.” Hạ Hầu Trọng mở miệng: “Cũng muộn rồi, con cùng Tiêu Thù đi nghỉ ngơi đi, cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp.”
Hạ Hầu Trọng nói xong thì hướng về phía Tề quản gia ý bảo, Tề quản gia tiến tới, hơi cúi người: “Liên thiếu gia, mời.”
“Vậy làm phiền.” Liên Dục Thành thản nhiên gật gật đầu, nắm tay Liên Tiêu Thù đứng dậy đi theo Tề quản gia.
“Hạ Hầu nguyên soái.” Lúc đi tới cửa, Liên Dục Thành đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía ông nhàn nhạt nói: “Tuy hôn sự này là ba tôi định ra, nhưng dù sao dưa hái xanh không ngọt, nếu thiếu tướng thật sự không muốn, kia việc này cứ cho qua đi.”
Liên Dục Thành dứt lời, liền cất bước rời đi.
Lưu lại một đám người giật mình ngây ngốc.
Đây là ý gì?
Muốn.
Muốn từ hôn… sao?
Là ý này đi? ?.