“Cách nhau sáu tuổi vẫn gọi bằng anh, thần kỳ thật ha.” Doãn Hiếu chưa bị đánh bại, vẫn gắng gượng.
“Chưa qua ba mươi thì vẫn gọi là anh.” Cô nhìn Doãn Hiếu, lại thấy hắn đánh mắt sang hướng khác.
Thượng Lâm nhướng mày cùng với nụ cười đắc ý: “Sao lại im rồi?”
Yên Hải Bình đứng giữa một rừng người, ngước mắt nhìn cô nói: “Ba em đã qua ba mươi rồi.”
“Thì ra là chú Yên.” Mạc Gia Kỳ vừa cười vừa nói.
Yên Xích: “…”
Nhìn không khí bao quanh bọn họ rất vui vẻ.
Cô đột nhiên tiến đến chỗ Mạc Gia Uy đang đứng cùng với Thẩm Cửu, nâng mắt kính rồi dang tay ôm ông ta một cái thật ấm áp.
“Người đang suy nghĩ gì vậy, chủ tịch vẫn còn trẻ có thể bế con kia mà.”
“Đôi mắt của con, có thể nhìn thấy rồi.” Mạc Gia Uy vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Mạc Gia Kỳ biết ông ta đang cảm động nhưng vẫn làm gương mặt này cho mọi người xem, nếu chỉ có ba người ông ta sẽ khác, đâu ai sinh ra đã tự biết kiềm chế cảm xúc.
Cô đẩy mắt kính lên cho ông ta nhìn rõ đôi mắt mới: “Người thấy thế nào?”
“Vẫn xinh như trước đây.” Ông ta nhìn đến tay cô hỏi tiếp “Vết sẹo là thế nào đây, con nói đến chỗ người bạn Doãn Hiếu chơi một thời gian, khi về sắp trở thành kẻ tàn phế.”
“Người đừng nói nặng như vậy, bất cẩn một chút, con đi khám rồi người ta cam kết không để lại sẹo.” Mạc Gia Kỳ nở nụ cười rạng rỡ khiến người trước mắt yên tâm vài phần.
Cô nói tiếp: “Phu nhân ổn rồi, người cũng nên nghỉ ngơi.”
“Con hiện tại lại muốn đi?” Ông ta nhíu mày hỏi.
Mạc Gia Kỳ bất đắc dĩ nhờ sự trợ giúp từ Thẩm Cửu, ông ta cùng cô nói vài câu đem Mạc chủ tịch về nhà, việc công ty có Thẩm Vũ ở lại điều hành.
Cô hạ kính xuống trở về bên cạnh Thượng Lâm, con gái bỏ nhà đi chơi khi về chỉ cần có cái miệng ngọt.

Chia tay An Phong và gia đình nhà họ Yên, cô đến nhận quà mà Doãn Hiếu chuẩn bị.
Trên đường đi, Mạc Gia Kỳ chú tâm nhìn ngắm bên ngoài, nhìn cảnh vật thay đổi từ huy hoàng sang chóng vánh, từ những ngôi nhà chen chúc nhau đến mảnh đất quạnh hiu cùng với cây cỏ mọc dại.
Chiếc xe dừng lại trước tiệm cafe, cách bày trí vẫn như cũ.

Nó vẫn có cái gì đó thu hút Mạc Gia Kỳ, cô đưa mắt nhìn một vòng rồi bước vào trong.
Mạc Gia Kỳ đột nhiên hỏi: “Tôi từng khen nơi đây đẹp chưa?”
“Chưa từng.” Doãn Hiếu đáp.
Đến nơi đây Thượng Lâm có thể đoán được ý định của đối phương, hắn nhất định sẽ dẫn cô xuống tham quan nơi địa ngục trần gian.
Anh nói: “Một lát nữa em sẽ thấy không còn đẹp.”
Mạc Gia Kỳ có chút nôn nao, cảm giác kéo đến thật sự rất khó tả.
Tầng hầm hiện ra như dự đoán của Thượng Lâm, Doãn Hiếu dẫn đầu bước xuống từng bậc thang, cái mùi hương sạch sẽ này khác xa so với hai năm trước.

Đến khi hắn bật đèn mọi thứ hiện ra trước mắt, căn phòng ngoài bốn bức tường được sơn kỹ càng thì có hai dáng người được trói trên ghế, dấu vết máu đã khô vẫn còn trên gương mặt.
Thượng Lâm thở phào một hơi vì nó không rùng rợn như bản chất ban đầu.
Mạc Gia Kỳ thản nhiên đi đến nâng cầm một trong hai người bị trói.

Khuôn mặt bầm dập của Lạc Lạc hiện rõ trước mắt, cô ta vẫn còn thở nhưng đôi mắt đã bị người khác lấy mất.
Cô xoay đầu nhìn về phía Doãn Hiếu, ánh mắt thỏa mãn cùng với nụ cười máy móc.
“Cô thích món quà này chứ?”
“Về phía Hồng Gia, anh không sợ bọn họ sẽ trả thù sao?” Mạc Gia Kỳ thản nhiên hỏi.
“Sợ.”
Miệng hắn nói sợ nhưng Thượng Lâm nhận ra thái độ bỡn cợt, đây là muốn Mạc Gia Kỳ lo?
“Vậy thì thả ra đi.” Mạc Gia Kỳ rút tay về, gương mặt của Lạc Lạc theo tự nhiên mà cúi gằm xuống.
“Thực sự không muốn trả lại những gì bọn họ làm sao?” Doãn Hiếu kinh ngạc nói tiếp “Khó khăn lắm mới bắt bọn nó về được.”
Thả ra có chút đáng tiếc.
Cô nhún vai nói: “Biết làm sao được, nếu tôi hành hạ hai người họ Hồng Gia nhất định không bỏ qua cho anh, nếu như vậy thì cứ để tôi tự bắt lại rồi tự mình đi đến nhận lỗi với Hồng Gia Bảo.”
Doãn Hiếu phì cười: “Cô cứ tự nhiên làm những gì bản thân muốn.

Vừa rồi tôi chỉ nói đùa, đừng xem là thật.”
Hắn kiên định nói tiếp: “Trời sập tôi vẫn đứng về phía cô.”
“Thượng Lâm.” Cô đột nhiên gọi tên anh.
“Tay đau?” Anh hỏi.
Mạc Gia Kỳ lắc đầu: “Có thể rời đi trước không?”
Tay cô cho dù có đau cũng phải trả lại những gì bọn họ gây cho, nhưng hành động bạo lực này không muốn Thượng Lâm nhìn thấy, anh có ý nghĩa đặc biệt chính vì thế mà chẳng muốn bản thân lưu lại hình ảnh xấu.
“Không thể.”
“Được, được.”
Thượng Lâm và Doãn Hiếu trả lời cùng lúc, hắn nhìn anh với ánh mắt đe dọa.
Hắn có thể hiểu ý nghĩ đang hiện hữu trong đầu Mạc Gia Kỳ, nghiên đầu ra lệnh: “Biến đi.”
Thượng Lâm miễn cưỡng rời đi một lúc.
Mạc Gia Kỳ thở ra một hơi, điềm nhiên mở lời: “Anh vì sao lại giúp tôi nhiều như vậy, cứ nhận hoài cũng không tốt.”
Câu nói này chính là đang ám chỉ, sự giúp đỡ nào cũng có mục đích của nó.
“Cô mất hết trí nhớ, có tác dụng sao?”
Hắn đương nhiên có khổ tâm, nếu giải thích vì nhận nhầm người mà giúp Lạc Lạc có khi lại chọc Mạc Gia Kỳ nổi giận.
“Tôi cũng cần lý do.”
“Tôi tự cho cô là em gái, bản thân đương nhiên sinh ra cảm giác nuông chiều.” Hắn mang theo chút tự tin mà nói ra những lời này.
Nếu không có tự tin chắc chắn người bị bẽ mặt chính hắn.

Sau khi nói xong, bốn bề phút chốc im lặng, đương sự không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô vừa rồi có chút ấn tượng, nhưng đúng như Doãn Hiếu nói, không thể nhớ ra.

Ngay cả hình ảnh trong quá khứ cũng chẳng tái hiện hay vô tình lướt qua, chỉ là cảm giác mang lại ấn tượng tại một thời điểm.
“Anh có dao không?” Trước mắt cô muốn xử lý chuyện Lạc Lạc, Doãn Hiếu muốn xem cô là gì thì tùy.
Hắn thản nhiên rút con dao ngắn luôn mang bên người, ngay cả Thượng Lâm còn chưa được đụng vào nay lại dứt khoác cho cô mượn.

Gần đến tay Mạc Gia Kỳ đột nhiên từ chối.
“À nhớ ra rồi, tôi có.” Cô đắc ý đem món quà sinh nhật của Thượng Dao ra dùng.
Thật có lỗi với người đã tặng nhưng Mạc Gia Kỳ chẳng biết hối hận, xử lý những kẻ đã làm hại cô, có thể tính là sử dụng đúng mục đích.
Tay phải vẫn còn đau chỉ có thể dùng tay trái, cắt hết gân tay gân chân của Lạc Lạc, như này có vẻ nhân từ với cô ta rồi, Mạc Gia Kỳ giữ lại bộ mặt mang vẻ đẹp sắc sảo kia.

Ra tay trong lúc đối phương ngất xỉu, bớt đi vài phần đau đớn chẳng qua khi tỉnh dậy hơi sốc một chút.
Máu chảy thành dòng, đem theo sự tanh tưởi tràn ngập khắp căn phòng.
Cô nhìn đến Doãn Hiếu, hắn lập tức gật đầu.
Bọn họ từ khi nào mà không cần mở miệng để hỏi ý nhau rồi?
Về phần Hồng Dư Ái, có phần hơi khó xử.

Mạc Gia Kỳ quyết định tặng vài nhát dao lên mặt của bà ta, có vẻ vẫn còn nhân từ với bọn họ.
“Tiếp theo là gì đây?” Doãn Hiếu ngồi một bên xem rất thỏa mãn, tò mò bước tiếp theo.
“Đừng để Lạc Lạc chết, cầm máu rồi ném cô ta vào bệnh viện tâm thần.” Mạc Gia Kỳ nói tiếp “Sau này tôi sẽ thường xuyên đến ôn chuyện cũ với cô ta.”
Ánh mắt nhìn đến chỗ Hồng Dư Ái, không nặng không nhẹ nói: “Bà ta thì không cần cầm máu, đem đi chôn sống.

Báo với Hồng Dư Bảo chuẩn bị tang lễ.”
“Một mạng người, cô thật sự có can đảm.” Hắn tấm tắc khen ngợi trong lòng.
“Anh hiểu nhầm gì rồi, gan tôi rất bé.

Nếu làm ra chuyện sai trái đứng trước mặt ông bà Mạc nhất định sẽ không dám nhìn mặt họ.”
Doãn Hiếu ngơ ngác đặt dấu chấm hỏi.
Cô khẽ cười giải thích: “Chôn bà ta dưới đất nhưng chừa cái đầu để thở, còn báo tin cho Hồng Gia Bảo là muốn hù dọa Hồng Gia, xem như cảnh cáo.”

“Thật sự thỏa mãn rồi sao?” Hắn còn tưởng màn kịch vẫn còn ở phía sau.
Mạc Gia Kỳ gật đầu, gương mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Mạc Gia Kỳ không tha thứ cho bản thân ở đời trước cũng sẽ không tha thứ cho những kẻ gây hại cho cô.

Chuyện khi phát sinh là lỗi của cô sao? Những kẻ này sống chết muốn trút giận lên người cô thì đúng hơn.
Doãn Hiếu an bài cho người làm theo ý Mạc Gia Kỳ.
Ba tháng sau mọi chuyện quay về quỹ đạo, Túy Liên thoát khỏi rắc rối bắt đầu tạo dựng lại hình ảnh trong mắt công chúng, tập đoàn dưới sự chỉ đạo của Mạc Gia Uy trở về trạng thái ổn định.
Về phần cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, tay trái lưu lại vết sẹo mờ nhạt, tay phải hoạt động bình thường nhưng vết khâu vẫn còn đó, phải qua một thời gian mới có thể mất đi.

Thượng Lâm không còn xuất hiện thường xuyên nữa, Doãn Hiếu mỗi tuần cứ vào thứ năm sẽ lộ diện.
Nhưng có chỗ Mạc Gia Kỳ thắc mắc, Hồng Dư Ái sau khi bị hủy nhan sắc thì im hơi lặng tiếng, có lẽ Hồng Gia Bảo quản thúc bà ta, cũng có thể đang ẩn mình chờ cơ hội.
An Phong vẫn như trước đây, dẫn cô đi đến công ty học hỏi kinh nghiệm.
Hắn mệt mỏi, lại không dám lớn tiếng: “Mắt mới trải qua phẫu thuật, cô có thể nghỉ ngơi được không?”
“Tôi nhập xong dữ liệu sẽ nghỉ.”
“Ngày mai xuống nhận lương xong về nhà được rồi.”
“Tôi làm sai gì sao?” Mạc Gia Kỳ kinh ngạc nhìn hắn.
“Không có sai, vấn đề là nghỉ nghỉ, nghỉ ngơi đó.” An Phong bất lực nói.
Hắn không ngờ con người Mạc Gia Kỳ cố chấp như vậy, công việc chưa xong cơm trưa cũng dám bỏ.

An Phong nghe được thư ký mách lẻo, gân xanh nổi đầy trán.
“Vẫn đang trong giờ làm việc mà?” Cô nhìn đến đồng hồ trên tay.
Chiếc đồng hồ này do Yên Xích tặng, hiện tại có thể dùng nó che đi vết khâu bên tay phải.
“Cô có hai lựa chọn, một là đi ăn ngay lập tức hai là…”
“Một, yên tâm tôi chọn một.” Mạc Gia Kỳ nhanh nhẹn lưu lại mọi thứ rồi tắt máy.
Cô từng muốn làm việc ở chỗ Yên Xích nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, cùng với An Phong có khi phát triển hơn, bởi vì cô thấy sự cố gắng và năng lực tương lai gần sẽ vượt qua Yên Xích.
Bỏ qua một người có kinh nghiệm dày dặn cũng là một quyết định khó khăn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play