Thượng Lâm khẽ cười, quay đầu sang hướng khác: “Nói không sai.”
Tỏ ra là một người cam chịu, chấp nhận sự thật.

Chấp nhận việc bản thân chết ở nơi khỉ ho cò gái, người nhà, những người xung quanh rồi sẽ lãng quên đi cái tên Thượng Lâm.
Doãn Hiếu cau mày, đâm mạnh xuống đùi trái, hắn càng xoáy sâu anh càng cười lớn.

Như cười cho chính cuộc đời mình, anh nghĩ đến việc bọn người ngoài kia không cam tâm chức vụ đội trưởng, cười nhạo bọn họ thua xa anh, ý nghĩ này như liều thuốc giảm đau, giống như kẻ điên, cuồng loạn.
Người khác dồn vào bức tường nhất định sẽ vẫy vùng khóc lóc cầu xin, nói lời cuối cùng.

Anh thì hoàn toàn khác, chấp nhận, thưởng thức, tận hưởng… Bởi vì anh biết Doãn Hiếu đang đặt ra thử thách, cơ hội của anh đến rồi.
Hắn rút con dao, quát lớn: “Cút!”
Đương nhiên lời này dành cho Hồng Dư Ái, hôm nay tâm trạng hắn vốn dĩ rất tệ, bởi vì người của hắn bất cẩn bị người ta gắn máy nghe lén, mọi hoạt động bắt buộc phải dừng lại số tiền đem về cũng nhỏ giọt.
Hồng Dư Ái xanh mặt, lập tức xoay người rời đi, tiếng giày cao gót vang lên liên tục.
Doãn Hiếu ném con dao, ngồi bệt xuống đất hỏi: “Mày không khóc sao? Chân bị liệt rồi?”
“Khóc thì anh tha cho tôi sao? Việc nhục nhã như thế, tôi không làm.”
“Vậy thì tao để mày làm cảnh sát, làm tay trong cho tao, nếu thành công cái mạng này xem như được đảm bảo.”
Thượng Lâm cười nhạt: “Thà anh giết tôi còn hơn, tôi ghét bọn họ.”
Doãn Hiếu khẽ nhếch mép, anh làm hắn nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
“Một câu không làm hai câu không thích, vậy thì mày làm được gì? Vận chuyển ma túy đem tiền về cho tao?”
Sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt, giọng nói khẽ run: “Nếu tôi bị bắt anh có bỏ tôi lại không?”
Hắn ta cười lớn, thật sự thú vị hơn trong tưởng tượng, từ đầu đến cuối câu trả lời vượt ngoài sức tưởng tượng.

Vừa hay mấy năm nay anh thiếu đi trợ thủ đắc lực.
“Để tao xem năng lực của mày đến đâu, hiện tại… Xin nghỉ việc.

Lấy tiền của tổ chức mở cái khách sạn và mày trở thành giám đốc điều hành.” Doãn Hiếu đứng dậy hỏi “Làm được chứ?”
“Tôi cần cơ hội.”
Hắn gật đầu cười như điên, đến câu trả lời cuối cùng đoán cũng sai, người trước mắt thực sự rất thích hợp làm trợ thủ.
Người của Doãn Hiếu âm thầm đưa anh đến bệnh viện, trên đường đi xe của bọn họ vô tình chạm mặt với bọn Tạ Dương Tiễn.

Cậu ta ngơ ngác mất một giây, hoàn hồn vội quay đầu xe đuổi theo phía sau, trong lúc tình thế cấp bách Lục Minh bình tĩnh đưa ra đề nghị.
“Đổi vị trí.”
Tạ Dương Tiễn quay đầu đầy nghi hoặc: “Đừng làm loạn, để mất dấu xem như xong một mạng người.”
“Mau đổi chỗ.”
“Điên rồi, quậy lúc nào không quậy lại chọn ngay lúc này.” Tạ Dương Tiễn quay sang nhìn đối phương.
Người bị thuyết phục rốt cuộc là Tạ Dương Tiễn.
Bọn họ đuổi theo chiếc audi phiên bản giới hạn, Lục Minh hết sức cẩn thận duy trì khoảng cách.

Tạ Dương Tiễn ngồi bên cạnh, máu muốn chảy ngược lên não vì sợ mất dấu.
Chiếc Audi dừng lại trước một bệnh viện lớn, Lục Minh nhanh chóng báo tin này lại cho Lục Thiếu, bọn họ vốn dĩ là hai anh em ruột làm chung một ngành nhưng chức vụ có sự chênh lệch.

Ngày đầu tiên đến nhận việc, Lục Thiếu đã sắp xếp cho cậu ta đi nằm vùng, triệt phá vài vụ án nhỏ.

Thành tích không đáng kể, hiện tại được tham gia vào vụ án lớn đối với cậu ta chuyện này rất quan trọng.
Thượng Lâm từ khi đến bệnh viện thì an tâm được phần nào, vì mất máu mà chìm vào giấc ngủ đến mười giờ tối.

Tỉnh dậy đã thấy Mạc Gia Kỳ hai mắt sưng húp, Tạ Dương Tiễn sắc mặt trắng bệch, Lục Minh luôn chăm chú nhìn anh.
“Anh tỉnh rồi.” Cô chậm rãi buông tay anh ra.
“Tôi bất cẩn ngủ quên.” Thượng Lâm lạnh lùng nói.
Đến người ngoài như Tạ Dương Tiễn và Lục Minh còn nhận ra được sự thay đổi huống chi là Mạc Gia Kỳ.
Cô hụt hẫng: “Tôi không phải cố ý bỏ anh lại một mình, để Hồng Dư Ái có cơ hội ra tay.”
“Tôi biết.” Anh đột nhiên hỏi “Hợp đồng đâu?”
“Hợp đồng gì?” Mạc Gia Kỳ biết rõ anh nhắc đến loại hợp đồng gì nhưng cố tình giả ngu.
Thượng Lâm có ý tốt nói rõ một chút: “Tiền tôi đã kiếm đủ, công việc này níu kéo để làm gì?”
Biến cố đâu ai kiểm soát được, cô muốn biết lý do vì sao anh lại đưa ra chủ ý này.
“Vì sao chứ? Vì ba tôi gây áp lực hay anh cảm thấy gánh nặng?”
Sau khi nghe cuộc gọi từ Lục Minh, cô đã ngoan ngoãn về nhà theo lời căn dặn của anh.

Đứng ngồi không yên nhưng vẫn chuẩn bị một bữa ăn, tự tay làm bánh kem kèm theo lời chúc mừng, những việc này gần như vô nghĩa khi nghe đến câu hỏi của anh.
Mạc Gia Kỳ miễn cưỡng gật đầu kìm nén lại cảm xúc, câu trả lời không cần thiết nữa rồi.
Ngay từ đầu cô nên hiểu rõ mọi thứ, là bản thân đơn phương.

Thượng Lâm chưa từng để ý đến cô, đến lúc buông bỏ lại trở nên yếu đuối nhưng vẫn lặp đi lặp lại câu nói “Không thể đi vào vết xe đổ”.

Việc làm tốt nhất là nên chấp nhận, chấp nhận tất cả mọi thứ.
Người Mạc Gia Kỳ cần là người tự nguyện yêu cô.
Mạc Gia Uy cho người đem hợp đồng ý đến mà chẳng chút nghi ngờ, ông ta và anh đã nói rõ mọi chuyện.

Trong suy nghĩ của ông ta cùng lắm là sợ nhiệm vụ không thành hoặc là sợ khi phải cược mạng sống của bản thân.
Bên phía Mạc Gia ngầm hiểu là bọn họ đuổi việc anh, bởi vì như thế Thượng Lâm sẽ nhận được một khoảng tiền đền bù.
Anh nhìn thấy chiếc bánh kem được gói cẩn thận đặt ở phía bàn nhỏ, hẳn là do cô sợ qua ngày mới nên mới đem đến đây.
Lục Minh nhìn anh lắc đầu, Tạ Dương Tiễn thở dài, hai người bọn họ đưa Mạc Gia Kỳ trở về nhà.
Trên đường đi cô kìm nén không nổi mà bật khóc, khóc rất lớn.

Làm cho hai chàng trai ngồi phía trên luốn cuốn tay chân, bọn họ cũng chẳng biết mắt cô có vấn đề nên im lặng suốt, để cho cô khóc đến khi nào đủ thì thôi.
Tiếng khóc đến nghẹn của Mạc Gia Kỳ, kèm theo nổi uất ức.

Ông trời dường như vừa đấm vừa xoa, tình yêu trọn vẹn chỉ có trong giấc mơ nhưng bù lại có thể sống thêm một đời người.
Nói Mạc Gia Kỳ dễ thay đổi nhưng có một điểm rất khó để di dời nó, chính là tình cảm.

Tình cảm bạn bè đối với Lạc Lạc, tình yêu đối với An Phong, tình cảm gia đình đối với ông bà Mạc tất cả phải trải qua cú sốc mới có thể buông xuống.
Mà cô đã triệt để cắt đứt đâu? Vẫn nương tay với Lạc Lạc vẫn muốn làm bạn với An Phong.
Cô dễ phải lòng nhưng khó mà quên đi, đoạn tình cảm này với Thượng Lâm có khi phải mang theo đến hết đời.
Mạc Gia Kỳ dụi mắt liên tục hậu quả tầm nhìn mờ đi đáng kể, so với người cận năm sáu độ có khác gì? Cô tin nó sẽ trở lại bình thường như lần ở nhà An Phong, mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Trong lúc ngủ còn mơ thấy cảnh tượng trước khi chết, màn đối thoại đều giống nhau chỉ khác ở chỗ Thượng Lâm thay thế An Phong.
Mới sáng khóe mắt cô đã ứ đọng nước, tầm nhìn vẫn như vậy.
Ngày hôm nay có lịch học nhưng cô lại rủ An Phong cùng nhau cúp học, lý do là đến thăm mấy con mèo.

Mạc Gia Kỳ mang theo hai bọc thức ăn và nhà cho chúng, mua rất nhiều đồ để An Phong có thời gian cùng chơi với bọn nó.
Cũng may đoạn đường đến nhà An Phong vắng xe cô mới có thể tự tin mà ngồi vào vị trí lái, vì không thấy rõ phía trước nên tốc độ như rùa bò.
An Phong vừa soạn những thứ cô mang đến vừa hỏi: “Tâm trạng hôm nay vì sao lại tệ như vậy?”
Những thứ mà cô đem đến chiếm một nửa ngôi nhà hắn thuê, vẫn may còn chỗ để đặt mông ngồi nói chuyện.
“Thất tình.”

Hắn đảo mắt thầm vui mừng, cơ hội đã đến rồi.

An Phong đầu óc khá tốt nên cũng đoán được việc chàng vệ sĩ nào đó đã bị đuổi việc.
Lần trước Mạc Gia Kỳ tự lái xe đến, lần này cũng tự lái xe đến nhưng có sự khác biệt.
Vui mừng trên nỗi khổ của người khác là không đúng, An Phong bình tĩnh nói: “Chẳng phải đã bỏ lỡ một người tốt rồi sao, cô cứ nghĩ như vậy trong lòng tự khắc sẽ thấy thoải mái.”
“Tôi không tốt.”
Hắn lập tức phản bác: “Người từng trải, nói sẽ không sai.”
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt sưng húp, câu này ngụ ý An Phong đang tiếc vì bỏ lỡ cơ hội sao? Mạc Gia Kỳ suy ngẫm một lúc thì gạt bỏ vấn đề này sang một bên, nó chẳng còn quan trọng.
Kể từ lúc Mạc Gia Kỳ đến đã không nhìn thấy hình bóng của Hắc Hắc, hắn tò mò nên hỏi: “Hắc Hắc vẫn ổn chứ?”
Mạc Gia Kỳ trở về từ nhà họ Hồng còn tâm trí đâu mà để ý đến Hắc Hắc, cô vội gọi điện cho dì Lý.
“Hắc Hắc hình như vẫn còn bị nhốt trong phòng của Thượng Lâm, dì thả nó ra giúp tôi.”
“Bà chủ đã đem nó đến nơi làm việc, bởi vì không tiện đánh thức cô chủ nên bà chủ có căn dặn nhưng lúc cô chủ rời nhà tôi lại quên mất.” Dì Lý chậm rãi hỏi “Thượng Lâm, cậu ấy…”
Đêm hôm qua chủ tịch cho người đưa tờ giấy rời khỏi nhà, rồi cô mang bộ dạng như thế trở về, dì Lý đoán được nhưng vẫn hỏi ra.
“Anh ấy bị đuổi việc.” Mạc Gia Kỳ nói xong thì ngắt máy.
An Phong lập tức lên tiếng: “Con mèo này thật giống cô, vừa xinh đẹp vừa trắng trẻo, vô cùng ngoan ngoãn, có suy nghĩ nhận nuôi nó không?”
“Anh đừng khen tôi nhiều như thế.” Cô buồn rầu nói.
Nếu bản thân có nhiều ưu điểm như thế, Thượng Lâm chắc chắn sẽ để mắt đến cô.
“Thêm một thành viên bớt đi một nỗi buồn.”
Cô nặn ra nụ cười méo mó: “Hắc Hắc tính khí rất cổ quái đặc biệt thông minh, sẽ ganh tỵ mất.”
“Vậy thì tôi sẽ chăm sóc chúng tiếp vậy.”
Đám mèo đi xung quanh nhà nhìn rất vui mắt, cô cứ trầm tư ngồi nhìn bọn chúng, nhìn An Phong nhưng trong lòng lại nghĩ đến hình ảnh Thượng Lâm.
Vấn đề ở mắt cứ như thế bị gạt sang một bên.
An Phong chỉ cần một câu nói của Mạc Gia Kỳ mà cúp học.

Học phí tất cả nhờ vào học bổng thế mà hiện tại hành động theo cảm tính, hắn thảm rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play