Mọi người vỗ tay tán thưởng quyết định của lão ta, buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Trên mặt của người họ Lạc vẫn giữ nét vui cười, Lạc Lạc khoác tay Yên Xích như muốn đánh dấu chủ quyền.

Nói cô ta là vợ sắp của của hắn cũng không ngoa.
Mạnh dạnh công khai như thế, chắc chắn bên phía nhà họ Thẩm đã bị dẹp sang một bên, ngay cả vật cản đường cũng không xứng.

Vừa nghĩ đến nhà họ Thẩm, bọn họ liền xuất hiện.
Hình tượng trong thật khó coi, Thẩm Cửu gương mặt phờ phạc, Ly Giang ngay cả son cũng không tô vẽ, Thẩm Mị đôi mắt ửng đỏ.
Nhìn vào hình ảnh của cô ta như đang nhìn lại chính bản thân mình ở đời trước.

Vì yêu một người mà ép buộc, Mạc Gia Kỳ không hẳn là trả thù Thẩm Mị vì cái tát, đối với thực tại sự giúp đỡ tàn ác này chính là lối thoát cuối cùng.

Mạc Gia Kỳ chưa từng hỏi cô ta có cần hay không, bởi vì bản thân bị lôi kéo phải tham gia, cần hay không chẳng còn quan trọng.
Nhà bọn họ hướng về phía cô mà chậm rãi bước tới, nhìn thấy Thượng Lâm chuẩn bị đứng ra làm tấm khiên bảo vệ cô liền ngăn cản anh.

Trước mặt nhiều người như vậy nhà họ Thẩm dám ra tay, người bất lợi chính là bọn họ.
Đến khi khoảng cách gần như không thể tiến thêm được nữa, bọn họ đột ngột quỳ xuống.
Tiếng xì xào bàn tán, người ngoài đều chỉ tay năm ngón.
Mạc Gia Kỳ đanh giọng hỏi: “Các người định làm gì?"
Đôi mắt đau buồn của Thẩm Cửu hằn rõ những đường gân máu, ông ta mệt mỏi nói từng chữ: “Cầu xin cô chừa cho gia đình tôi con đường sống.”
Bọn họ làm sai với ai thì cầu xin người đó, tiến bộ hơn người nhà họ Lạc.
Mạc Gia Kỳ trầm tư suy ngẫm, đây chỉ là làm bộ làm tịch, những thứ cô muốn đều sắp xếp ngay ngắn trong đầu, kết quả này đúng là có ngoài dự đoán nhưng kết quả sẽ không có sự thay đổi.
“Thẩm Mị, chị từng vô lý tát tôi.”
Sau câu nói của Mạc Gia Kỳ, Ly Giang đột nhiên bật dậy xông thẳng đến, Thượng Lâm nhanh như cắt chụp được cổ tay bà ta, đột nhiên chảy xuống dòng máu ấm nóng, lưỡi dao trong tay Ly Giang vô tình cắt vào da thịt anh.

Mạc Gia Kỳ tỏ thái độ không vui, nhíu mày nói: “Thật bất cẩn.”
Thượng Lâm chẳng dám phản bác, cô nói thì cứ cho là đúng.
“Về đi, Thẩm Thị cũng đừng mong giữ lại.”
Giọng nói thản nhiên của Mạc Gia Uy phát ra từ hành lang, bước chân sải dài đi đến chỗ Mạc Gia Kỳ.

Trong không gian rộng lớn, mấy trăm người nhưng không lấn át nỗi câu nói của ông ta, ngay sau đó mọi tạp âm đều đồng loạt ngưng bặc.

Ánh đèn rực rỡ dẫn lối cho ông ta, ánh mắt như muốn giết Thẩm Cửu ngay lập tức.
Thượng Lâm khống chế Ly Giang, con dao rơi xuống sàn được anh đá sang một góc.
Bà ta điên cuồng vùng vẫy: “Nhà họ Mạc các người ỷ mạnh ức hiếp người khác, tôi có làm ma cũng không tha cho các người.”
Yên Hải Bình sợ hãi nép phía sau Mạc Gia Kỳ, một phần tránh né Yên Xích.
“Mạc Gia là lũ chó đáng chết, nhà tôi có động chạm đến các người đâu chứ.”
Chát!
“Nói lại!”
Cái tát của Thượng Thiên Thiên quá đúng cho hoàn cảnh hiện tại, Mạc Gia ngại thân phận không thể kìm cái miệng Ly Giang.

Nhưng con bé thì khác có Mạc chủ tịch hậu thuẫn, lật trời còn được.
Ly Giang bỏ qua cơn đau rát, gào thét: “Mày là ai? Tại sao đám đánh tao, con khốn.”
Thượng Thiên Thiên thẳng tay bồi thêm một cái cho đồng đều, Ly Giang bị đánh đến khóe miệng rỉ máu không ngừng: “Nói sai rồi, cho bà một cơ hội nữa.”
Hai anh em nhà họ một người khống chế một người đánh, đánh đến nỗi Ly Giang máu me be bét.

Thẩm Cửu không dám mở miệng nói giúp cho Ly Giàng.
Bỏ qua hết mặt mũi để cầu xin một con nhóc trước mặt bao nhiêu người là một quyết định lớn, thế mà Ly Giang không biết tốt xấu, kiếm chuyện như vậy.

Cho dù bà ta có bị Mạc Gia Uy ghi thù, Thẩm Cửu nhất quyết không xen vào, cho ông ta mười cái mạng cũng không dám.

Sau khi nhà bọn họ liên tục dính vào những tin tức xấu, báo tài chính kinh tế đưa tin Thẩm Thị trốn thuế và nhận một khoản hối lộ lớn, đã dính vào cuộc điều tra.

Giá cổ phiếu của Thẩm Thị lao nhanh xuống dốc, chưa đến nửa ngày đã bốc hơi hơn hàng trăm triệu.
Tình hình này còn kéo dài, Thẩm Cửu sợ rằng sẽ phá sản, thời gian gấp rút ông ta huy động vốn không xuể, có bán hết tài sản trong nhà cũng chẳng thấm vào đâu.
Thất Gia chủ trì buổi lễ còn chưa lên tiếng can ngăn, nhà họ Thẩm tính là gì.
Thượng Thiên Thiên càng đánh càng hăng, ban đầu con bé xuất hiện khiến Thượng Lâm ngạc nhiên nhưng thấy Mạc Gia Uy tiếp ứng thì không lấy làm lạ, nhất định chủ tịch đã cho người theo dõi hành tung nhà họ Thẩm.
Thượng Thiên Thiên trở thành trợ thủ đắc lực của Mạc chủ tịch chỉ trong một sớm một chiều.
Mạc Gia Uy bắt tay với Thất Sinh nói vài câu, bảo vệ xuất hiện ngay sau đó, đem Ly Giang ra khỏi sảnh.
Túy Liên đi vào trong nhìn thấy cảnh tượng này thì vừa tiếc nuối và tức giận lão Uy, chẳng nhắn nhủ một câu làm bà ta bỏ mất màn kịch hay.

Mạc Gia Kỳ từ đầu chí cuối chỉ nhìn đến vết thương trên tay Thượng Lâm.
Ông bà Mạc không có mặt sợ rằng cô đã đem anh rời khỏi đây, tuy vết cắt không sâu nhưng vẫn cứ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô lạnh lùng nói: “Đứng lên đi, các người quỳ đến sáng cũng không thay đổi được gì đâu.”
Thẩm Cửu chưa từ bỏ ý định cầu xin sự giúp đỡ.
Thẩm Mị khổ sở hỏi: “Tôi chỉ tát cô một cái, nếu như còn tức giận cứ trút hết lên đầu tôi.

Gia đình tôi không liên quan, cầu xin cô.”
Mạc Gia Kỳ nhìn đến chỗ Yên Xích hỏi: “Chị thích Yên Xích nhiều đến như vậy, tôi lại không đồng ý cách hành xử của chị.

Giúp anh ta đến với người mình thích, tôi nghĩ trừ khi gia đình chị mất hết điều kiện, khả năng đó mới xảy ra.”
Thẩm Mị gật đầu liên tục: “Được, anh ta vốn dĩ không yêu tôi.

Cô nói đúng, tôi đều nghe theo.”
“Ngày hôm đó sao lại tát tôi?”
“Là do tôi sai.” Thẩm Mị khóc nấc “Lạc Lạc lừa tôi, nói cô ức hiếp cô ta.

Nói cô tự thuê người dán hình ảnh chính mình rồi đổ lỗi cho cô ta.

Tôi bất bình thay nhưng lại không biết Lạc Lạc mới chính là người làm ra chuyện đó.”
Thẩm Mị gạt nước mắt trong ân hận: “Tôi đã, đã xác nhận lại mọi chuyện từ trường cô.

Tôi từng nghĩ cách trả thù, từng van xin ba tôi đòi lại công bằng.

Xin lỗi, ban đầu đã sai không có tư cách.”
Từ nãy giờ Mạc Gia Kỳ chỉ đợi Thẩm Mị lên tiếng, Thẩm Cửu không làm gì sai chỗ sai duy nhất là quá nuông chiều con gái, Ly Giang không sai lỗi của bà ta là mù quáng đến không thể kiểm soát.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Mạc Gia Kỳ minh bạch cho bản thân.

Cô dự định thời gian Thẩm Mị nhận ra lỗi lầm sẽ còn rất dài, nhờ ông bà Mạc mà cô ta có thể quỳ xuống cầu xin, chung quy hai người họ lợi hại.
Nói Mạc Gia Kỳ thay đổi nhưng tiếc rằng chưa đủ tàn nhẫn.
“Ba.” Mạc Gia Kỳ nhìn đến chỗ Mạc Gia Uy.
Ông ta lắc đầu
“Vì sao chứ, con còn chưa nói.” Mạc Gia Kỳ khó hiểu.
Mạc Gia Uy quá hiểu rõ con gái của mình, cho dù không mở miệng ông ta cũng rõ bước tiếp theo, nghiêm khắc nói: “Thẩm Gia vẫn còn một đứa con trai du học bên nước ngoài, tất cả chi phí tôi sẽ lo, về phần các người tự mà lo lấy.”
Đến đây Thẩm Cửu đã không giữ hy vọng cứu lấy công ty, chỉ cần nhà họ Mạc buông tha là được.
Mạc Gia Uy đi đến bên cạnh Túy Liên, căn dặn: “Ta với mẹ con về trước, con với tư cách là người đại diện Mạc Gia tham dự buổi đấu giá.”
Tiền nợ Thượng Lâm còn chưa trả hết Mạc chủ tịch làm khó cô rồi, Mạc Gia Kỳ gật đầu trong đau khổ.
“Còn đứng đó làm gì?” Mạc Gia Uy nghiêm túc hỏi.
Mạc Gia Kỳ ngơ ngác không hiểu ông ta nói gì, còn chưa kịp hỏi lại Thượng Lâm đã rời đi.

Thượng Thiên Thiên thay thế chỗ của anh trai, ba người rời đi trước.
Thẩm Cửu và Thẩm Mị cũng rời khỏi buổi tiệc.
Mọi chuyện trở lại trật tự ban đầu, tất cả mọi người di chuyển đến buổi đấu giá.

Yên Hải Bình được cô nắm tay dẫn đi, cậu nhóc có hơi sợ Thượng Thiên Thiên nên không dám buông tay cô ra.

Sự xuất hiện của Hồng Gia Bảo không quá bất ngờ đối với Mạc Gia Kỳ, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Thiên Thiên ngồi bên cạnh nhỏ giọng: “Chủ tịch căn dặn chị mua một hai món là được rồi, không cần giữ mặt mũi.”
Mạc Gia Kỳ gật đầu.
Cô đấu giá thành công hai món, về phần tiền bạc có lẽ Mạc Gia Kỳ lo lắng dư thừa.

Chủ tịch sớm đã có sự chuẩn bị, ông ta biết cô sẽ không nhận nên giao phó lại cho Thượng Thiên Thiên.
“Sau đây là món cuối cùng, mời các vị chú ý.”
Câu nói của người chủ trì kết thúc, toàn bộ ánh sáng trong phòng lớn đều bị rút đi hết.

Mọi người nhốn nháo, trong lòng phấn khích nghĩ rằng đây là một món bảo vật biết phát sáng.

Nào ngờ màn ảnh chuyển động, hiện lên khung cảnh trời mưa tầm tã, phát lại quá trình tẩu thoát của hung thủ, cùng với một đứa bé nằm bất động ở đó.
Yên Hải Bình sợ hãi được Mạc Gia Kỳ ôm vào lòng, cô khẽ xoa đầu thằng nhóc.
Bọn họ xem màn kịch hay, cô xem biểu cảm của bọn họ.
Kết thúc màn kịch, hiển thị tất cả thông tin và chứng cứ phạm tội của Lạc Khiêm, bằng chứng cho thấy ngày hôm đó Yên Hải Bình nắm chặt tay Mạc Gia Kỳ vào phòng phẫu thuật, chi phí phẫu thuật và viện phí đều do người nhà họ Mạc thanh toán.

Cho dù Lạc Lạc có mua cuộc người trong bệnh viện xóa đi cảnh này cũng không thể xóa đi vĩnh viễn, Nguyệt Nhi tự có cách của chị ta.
Yên Xích đứng bật dậy nhìn về phía Mạc Gia Kỳ.

Hắn tiến đến chỗ cô với gương mặt trắng bệch, hoàn toàn không quan tâm đến người ngồi bên cạnh.
Lạc Lạc âm thầm rời đi trước.
“Tôi làm bẽ mặt người anh thích nên anh đến đây tính sổ với tôi sao?”
Yên Hải Bình trốn tránh ánh mắt của hắn, vùi mặt vào vai Mạc Gia Kỳ khóc thút thít.

Một lát sau cậu nhóc thì thầm đủ cho ba người nghe.
“Lạc Lạc, chị ta không đối tốt với con.

Ba đừng thích chị ta nữa, con không thích.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play